- Trang chủ
- Tiểu Mạnh - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 05 - Chương bốn (Phần 1) - Kim tiêu bất nhẫn viên (Đêm nay trăng không nỡ tròn)
CHƯƠNG BỐN: KIM TIÊU BẤT NHẪN VIÊN
(Đêm nay không nỡ tròn)
_______________
Đến hẹn lại lên, xin chào tôi lại về đây. Lần sau không biết là khi nào, nếu còn ai đó vô tình lạc bước tới đây, tôi trân trọng cảm ơn sự quan tâm của các bạn.
_______________
15577713_1185786184842926_568426905_n
Chán chường thức giấc, tự xót phận mình[1]. Ngoài kia nô tì rón rén gõ cửa, cẩn trọng bưng đồ ăn nóng hổi lên. Đến tận lúc này Tiểu Mạnh vẫn chưa quen với việc được người ta săn sóc phục dịch, càng không thể quen với việc ngày ngày xuống lầu dùng bữa hay nhàn nhã tán gẫu chuyện nhà với mọi người. Một mình yên lặng bới cơm trong phòng, Tiểu Mạnh nhớ tới tới bữa cơm đoàn viên đêm đó, mọi người cùng vây quanh bàn tròn lớn vui vẻ gắp đồ ăn, còn cả Tư Mã Ý phía đối diện trước sau vẫn ngồi uống rượu đột nhiên hạ lệnh cho người dưới đổi chén cơm trước mặt Tiểu Mạnh.
Đang lặng lẽ cúi đầu dùng thìa ép chặt cơm trong bát, Tiểu Mạnh vốn không nuốt trôi cơm ngạc nhiên ngẩng đầu. Trước kia, hắn hoàn toàn không để tâm tới vị công tử phú gia thoạt nhìn tưởng chừng rất tầm thường lại hay lơ đễnh này, hiện tại mới đột nhiên phát hiện hóa ra người đó tinh tế tỉ mẩn đến vậy, biểu tình thờ ơ như vậy chẳng qua đã sớm thấu triệt thiên cơ, cố thêm nữa cũng chẳng có gì vui. Nhất cử nhất động của mình, có lẽ chỉ qua một chớp mắt đã bị người đó nhìn rõ rồi.
Có điều, người đó hoàn toàn không nói thêm gì, đến tận lúc này.
“Đã ăn qua những thứ cơm còn tệ hại hơn rồi, nên có thể khẳng định không phải do đầu bếp, cũng chẳng phải do bát xới cơm, cuối cùng… mới nghi ngờ tới cơm.” Tư Mã Ý nghiêng đầu chống cằm, nhẹ nhàng xúc một thìa cơm. “Huống hồ cơm xới cùng một nồi, không cùng người ăn hương vị cũng bất đồng. Có lẽ sai không phải ở cơm, mà ở khẩu vị của các hạ… hoặc là vấn đề trong lòng.”
Tiểu Mạnh giật mình. Đúng vậy, y… quả thực đọc vị tâm tư ta.
Tiểu Mạnh vốn thiên tính mẫn cảm lập tức hiểu rõ những lời ý tại ngôn ngoại của Tư Mã Ý, đầu càng rũ xuống thấp hơn.
Chính lúc Tư Mã Ý há miệng định đưa phần cơm kia vào, đột nhiên, Quách Ngang nghểnh cổ sang, miệng há ra rồi lập tức ngậm chặt lại, chuẩn xác ngốn sạch thìa cơm ấm nóng thơm ngon kia.
“Thêm cơm!” Quách Ngang vẫn chưa thỏa nguyện, mặt dính đầy hạt cơm, giơ cao cái bát trống không của mình, ngẩng đầu hét lớn. “Mạnh tỷ! Chén này của tỷ có ăn không? Tỷ kiêng thì để đó đệ ‘xử’ giúp!”
Trương Lôi và Liêu Nguyên Hỏa đưa mắt nhìn nhau, len lét lau mồ hôi. Chuẩn rồi, chỉ có tiểu tử lỗ mãng đầu óc đơn giản như Quách Ngang này mới không ngửi ra ý vị bất thường quanh mình, to gan lớn mật dám gọi thẳng Tiểu Mạnh là Mạnh tỷ.
Tiểu Mạnh chìa bàn tay nhỏ xíu ra, chắn ngay trước bát cơm, há miệng ra, thật chậm rãi, xúc một thìa cơm lên, bỏ vào.
Được rồi! Cứ coi như cho chính mình một cơ hội cuối cùng, thử chút xem sao.
Uống nước nhớ nguồn, ăn cơm, cũng phải hoài ân người.
Tiểu Mạnh nhớ tới lời dạy bảo của hai vị thúc thúc năm xưa, đại thù nếu đã được báo, nào dám quên ơn người, cuối cùng đành gạt ý niệm rời đi vẫn canh cánh trong lòng sang một bên, tiếp tục lưu lại Tư Mã gia. Nhưng một buổi chiều âm u nọ, bỗng đâu một đám khách lạ tìm tới phủ, mang theo ý đồ chẳng thiện lương. Vừa qua cửa, chúng lập tức xông thẳng vào đại sảnh, đóng cửa thương nghị hồi lâu đám người Đại trưởng lão và Tam đương gia, cuối cùng chưng hửng bỏ về.
Ngồi bên cửa sổ, Tiểu Mạnh bỗng nhiên cảm thấy lòng dâng ngập cảm giác bất tường.
Đến rồi. Thứ nên tới, rút cục… đều đến rồi.
Chén cơm nóng hổi tuột khỏi tay, rơi trong không trung. Mảnh vụn cùng cơm tung tóe trên mặt đất.
Không lâu sau, khắp lượt trên dưới trong ngoài phủ rộ lên những lời xì xào bàn tán, tin tức kinh người lan truyền nhanh đến chóng mặt. Hóa ra, đám người đường đột xông vào quý phủ mấy hôm rồi là dư đảng của Quách Thắng, bọn chúng do Thập Thường Thị Tất Lam[2] cầm đầu, lần này tìm tới để cảnh cáo Tư Mã gia chớ đối đầu với Thập Thường Thị, nếu không tất cả những gì Tư Mã gia đang nắm trong triều và ở Hà Nam đều sẽ hóa thành hư ảo trong sớm tối, cũng đồng thời yêu cầu Tư Mã gia nội trong mười ngày phải giao ra hung thủ sát hại Quách Thắng cùng dư nghiệt Tiểu Mạnh, bằng không sẽ cho Tư Mã gia tắm máu vân vân…
Tiểu Mạnh còn muốn hỏi thêm cho rõ ngọn ngành, thế nhưng tất cả đều kín miệng như bưng. Bọn họ vừa trông thấy Tiểu Mạnh lập tức nín lặng, kiên quyết không nói năng.
Bọn họ là người tốt. Ta không thể tiếp tục liên lụy họ thêm nữa. Ta không mong lại có thêm người hy sinh vì thứ bất tường như ta. Tiểu Mạnh khẽ quét qua cạnh giường, Tiểu Mạnh thở dài, thu thập đồ tế nhuyễn, đã tính toán rời đi không cáo biệt nhưng càng nghĩ càng thấy như vậy thật thiếu phép tắc, dù sao cũng chịu ân huệ lớn lao của người ta, vì thế bèn ăn vận chỉnh tề, thong thả đi về tiền viện tìm Đại trưởng lão và Tam đương gia từ biệt.
Thị tỳ phụ trách báo tin nói với hắn rằng Tam đương gia vừa ra ngoài, chỉ còn Đại trưởng lão đang thương nghị đại sự với Nhị công tử ở trong phòng. Tiểu Mạnh ngồi xuống đợi, hai tay vén lên, lẳng lẳng nhìn vết hồng ngân in trên mu bàn tay giờ đây đã phai màu không còn vết dấu.
Trong phòng, mọi người đang chìm trong thế tiến thoái lưỡng nan, ai nấy im lìm một góc, cau mày không nói không rằng. Rất lâu sau, rút cục có người chịu lên tiếng, phá tan bầu không khí trầm mặc ấy.
“Vừa rồi… Tất Lam lại phái người đến giục giã.” Thủ lĩnh Tàn Binh Kế Khôn duỗi hai tay ra, ” Hai ngày trước, bảy phố, tám mươi cửa tiệm trong thương phố Lạc Dương vô duyên vô cớ bị quan binh phong tỏa tra hỏi, ta thấy rõ ràng có người cố tý động vào chúng ta… Việc này không thể khinh xuất được.”
“Vì một đứa trẻ như vậy… Có đáng sao?” Tứ đương gia nhìn về phía Đại trưởng lão: “… Đắc tội với Thập Thường Thị, chuyện này đâu phải trò đùa. Lập trường của ta rất rõ ràng: Tiền vĩnh viễn quan trọng hơn người.”
“Cái này…” Nét mặt Đại trưởng lão thoáng khó xử. Thân làm trưởng bối, lời nói ngang gói vàng, khi trước đã hứa sẽ che chở cho Tiểu Mạnh thật chu toàn, hiện giờ mới bị đe dọa chút đã bán đứng tiểu bối, nói thế nào cũng không thấy thỏa đáng. Nếu chuyện như vậy truyền ra, thanh danh và địa vị của Tư Mã gia không phải đều là bịp bợm sao. Cần phải biết trong chuyện làm ăn buôn bán, danh dự mới là quan trọng nhất. “Trọng Đạt, cháu thấy thế nào…”
“Giết hắn đi.” Trọng Đạt nhàn nhã ngẩng đầu.
Căn phòng tĩnh lặng, mọi người đều có thể nghe rõ ràng những lời ấy. Tiểu Mạnh ngồi bên ngoài, nghe những lời bàn qua tán lại từ trong phòng truyền ra, nội tâm không khỏi run lên.
“Cũng hay. Cứ giết quách tên tiểu hoạn quan kia rồi giao ra, bọn chúng tự khắc nguôi giận.” Nỗi u sầu của Tứ đương gia đã tan biến cả, nhịn không được nâng ngọc khí trên tay lên ngắm nghía: “Vậy rõ ràng là tốt nhất, chúng ta…”
“Ý của công tử có phải…” Liêu Nguyên Hỏa trước sau vẫn lặng thinh nép trong góc tối đột nhiên phủi bụi bá trên vai áo: “… Giết quách tên cầm đầu đi. Cầm đầu chết rồi, quần long vô thủ, tự nhiên không đánh mà tan.”
“Cái gì?” Ngọc khí trên tay Tứ đương gia khua loạn trong không trung, suýt chút nữa xong đời, cơ hồ vỡ tan tành đến nơi. “Trọng Đạt! Ý cháu là vậy sao?”
“Phải! Phải!” Lục Sương vốn ẩn nhẫn không nói không rằng thở phào một hơn, tiến lên: “Sương này nguyện đi giết giặc hoàn thành nhiệm vụ này! Mong các vị hạ lệnh! Ta nhất định suôn sẻ mang thủ cấp tên cầm đầu về!”
“Trọng Đạt…” Đại trưởng lão cuối cùng cũng lên tiếng: “… Đắc tội với Thập Thường Thị chính là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Cháu đã nghĩ kỹ rồi chứ.”
“Với đám hoạn quan này mà nói, đòi giao người báo thù chẳng qua mượn danh nghĩa vậy thôi, thực tế là… bọn chúng thấy Tư Mã gia thanh thế lớn, e sợ tương lai càng khó khống chế mới kếm cớ, muốn chúng ta cúi đầu thần phục mà thôi. Bằng không, bọn chúng cừu nhân vô số kể như vậy, sao không tới từng nhà đập cửa đòi giao người đi?” Tư Mã Ý nét mặt thờ ơ. “Năm đó Tất Lam đúc tiền Tứ Xuất[3] đã sớm có hiềm khích với Tư Mã gia chúng ta, lần này.. chẳng qua là mượn gió bẻ măng, kiếm chuyện gây khó dễ mà thôi.”
“Phải rồi…” Đại trưởng lão nhớ lại chuyện xưa. “Sóng gió cái đận đúc điền Tứ Xuất đó, đến giờ ta đây còn nhớ như in…”
“Trong triều hoạn quan và ngoại thích tranh giành nhau càng lúc càng quyết liệt, Thập Thường Thị còn bận oằn mình đoạt quyền đoạt lợi, nội hống không ngừng, bọn chúng căn bản ốc không mang nổi mình ốc.” Tư Mã Ý xoa nhẹ cần cổ. “Cháu cho rằng… Chỉ cần xử lý tên cầm đầu là có thể đổ vấy mọi tội lỗi và trách nhiệm cho phe đối địch của chúng.”
“Thì ra là vậy…” Đại trưởng lão vuốt chòm râu dưới cằm. “Tư… Trọng Đạt, vậy cứ theo ý cháu mà định đoạt đi.”
“Thủ lĩnh Tàn Binh nghe lệnh…” Tư Mã Ý lấy trong ngực ra chiếc nhẫn hình đầu lâu ra lệnh: “… Lập tức cải tranh thành ngoại thích Hà Tiến[4] phái tới, vào cung bày trận ám sát Thập Thường Thị Tất Lam!”
“Lĩnh mệnh.” Kế Khôn kính cẩn tiếp nhận mệnh lệnh.
Cửa gỗ đẩy ra, Đại trưởng lão và Tứ đương gia rời khỏi đó. Thị tì tiến lại gần bẩm báo vừa rồi có người cầu kiến, thế nhưng vừa chớp mắt chẳng biết đã chạy đi đâu.
Vừa rồi nghe thấy mọi người vì mình mà tranh luận liên miên, Tiểu Mạnh chìm trong mâu thuẫn và áy náy, tự chán ghét bản thân rất nhiều, càng không muốn đặt Tư Mã Gia và chính mình vào cục diện lưỡng nan. Nếu Tư Mã gia thật sự phái người tới bắt ta đê giao ra, ta nên phản ứng thế nào?
Có cảm giác bất kể ta chống cự hay không chống cự, đều là một quyết định quan trọng.
Hãi hùng việc trở thành gánh nặng của người khác, luôn luôn bỏ rơi đối phương trước khi họ kịp bỏ rơi mình, tránh đi một lần đau thương thất vọng.
Tiểu Mạnh oằn mình mang gánh nặng trên lưng, mỗi bước chân nhấc lên lại cứng nhắc trĩu nặng như đổ chì, rón rén tiến về cửa sau Tư Mã phủ. Hắn nặng nề đẩy cánh cổng lớn ra, xoay người đóng cửa lại. Nhìn lên cánh cửa sắc đỏ tươi, thầm thở dài, thở than trong dạ quả nhiên ngày yên ổn chẳng thể dài lâu, những muốn cất bước rời đi, lại bị một giọng nói lạnh băng không chút cảm tình từ phía sau vọng tới níu chân lại,
“Trốn tránh… Không phải cách sinh tồn.”
Tiểu Mạnh giật mình, lòng bàn tay đang siết chặt đầu mũi tên của hắn chậm rãi mở ra. Nhận ra tiếng nói của người đó, bả vai mảnh khảnh thoáng run lên.
“Trước kia ta và ngươi cũng giống nhau, nhưng… từ khi ta tới nhà này, bị cảm nhiễm từ đám quái nhân này, ta đã chậm rãi cảm nhận thấy, trước kia chẳng qua là gặp người không tốt, kì thực… không nhất thiết hoàn toàn tuyệt vọng trước nhân tính như vậy.” Hai tay Liêu Nguyên Hỏa tì vào sau gáy, tựa sát tường. “Chỉ cần ngươi còn sống ngày nào thì ngày đó nhất định không thể tránh được cùng người khác phát sinh quan hệ. Trốn tránh… không phải giải pháp.”
“… Thật sao. Nhưng…” Tiểu Mạnh cúi đầu chăm chú nhìn cái bóng tối thẫm của mình đổ dài trên mặt đất. “… Đáng tiếc, ta… lại là điềm xấu. Tất cả…”
“Ta lại chẳng tin tưởng vận mệnh.” Liêu Nguyên Hỏa không đợi Tiểu Mạnh nói xong, hờ hững tiếp lời.
Ve sầu rỉ rả lời oán than, ánh dương ngột ngạt. Hóa ra, mới đó đã sang mùa đồ mi[5].
“Ngươi…” Tiểu Mạnh thở sâu, buồn bã quay đầu lại, gắng gượng hé ra một nụ cười ảm đạm. “… Không sợ liên lụy vì ta sao?”
“Ha…” Hỏa lại không hề bận tâm, gãi gãi sau gáy. “Người một nhà với nhau, có gì mà liên lụy với không liên lụy.|
Cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, chúng ta chính là người một nhà rồi.
Tiểu Mạnh không thể khống chế niềm cảm động bỗng chốc trào ra từ tận đáy sâu tâm khảm. Khe hở trống rỗng, đáy sâu thăm thẳm không bờ không bến nhiều năm vẫn gắn bó kề cận như hình với bóng của hắn đột nhiên được lập đầy trong khoảnh khắc. Hắn vĩnh viễn không thể ngờ được hóa ra chính mình vẫn luôn đợi chờ mấy lời chuyện phiếm như vậy. Cho dù hai vị thúc thúc vẫn luôn yêu thương bảo vệ hắn như vậy, bên tai Tiểu Mạnh vẫn luôn văng vẳng một âm thanh thì thầm nhỏ to, rằng hắn chỉ là một đứa trẻ bị người ta bắt đi, nơi này chẳng phải nhà của hắn. Nhưng không rõ vì đâu, trước mặt đám người kia, rõ ràng không quen không thân, bọn họ cũng chưa từng hỏi tỉ tê hỏi han những chuyện xưa cũ của mình, thậm chí ngay cả suy nghĩ tâm tính của hắn bọn họ cũng chẳng hay chẳng biết, thế như lại có thể thành khẩn tin tưởng nơi hắn đến vậy, dễ dàng cho hắn… cái cảm giác ấm áp của gia đình, của tình thân mà bấy nhiêu năm qua hắn cầu không thấy, mong chẳng được.
Rút cục đã xảy ra chuyện gì? Nhất là người này. Không hề quen thân, ăn to nói lớn lại luôn khiến ta có cảm giác ấm áp không sao hiểu nổi. Vì lẽ gì?
“Hỏa ca! Cổng trước đợi hoài không thấy! Hắn ra rồi sao—–” Quách Ngang từ cuối hẻm hùng hổ chạy tới, vừa thấy Tiểu Mạnh, lập tức khựng lại, bụm miệng ko nói tiếp. “A…”
Đúng lúc ấy Liêu Nguyên Hỏa quay mặt đi, tránh ánh mắt Tiểu Mạnh.
“Hỏa ca! Cổng bên..” Trương Lôi phía kia cũng thong thả bước tới, chứng kiến những gương mặt quen thuộc kia tụ tập trước mặt, nhún vai bật cười.
Một hồi trầm mặc qua đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau dần tiến lại gần, đột nhiên bóng đồ mi lay động xào xạc dưới tán cây lớn buông ra những âm thanh giòn giã.
“Ha ha ha—–” Quách Ngang thẳng thắn lỗ mãng bật cười đầu tiên.
Liêu Nguyên Hỏa quay mặt đi, nhưng Tiểu Mạnh vẫn dễ dàng nhận ra bờ vai hắn đang run run, cực lực nén cười.
Tiểu Mạnh cũng cười. Ban đầu vốn chỉ che miệng mỉm cười, không ngờ sau đó liền bị cuốn theo âm thanh trong veo hào sảng của mọi người, chậm rãi bật ra nụ cười thành tiếng, thậm chí thành cười ra nước mắt.
Hai vị thúc thúc à…
Tiểu Mạnh rút cục đã biết, con – không – thể – rời – chốn – này.
Đất trời mịt mùng, xem trọn một màn mưa hồng[6].
Chú thích
[1] Lấy ý từ câu: “Cách ngoại kiều dung chỉ tự thương” trong bài từ làm theo điệu “Xích Tảo Tử – Kinh hiểu lậu” của Nạp Lan Tính Đức, miêu tả dáng vẻ mệt mỏi chán chường cùng tâm trạng ủ ê não nề của người thiếu nữ choàng tỉnh khỏi giấc xuân nồng.
[2] Tất Lam: Nhân vật trong Thập Thường Thị, không rõ tên tự, là người quận Đông Bình. Thời Hy Bình (172-178) Hán Linh Đế, đảm nhiệm chức Dịch đình lệnh, tới năm Hy Bình thứ sáu (177) phụng mệnh Hoàng đế đúc tượng đồng trấn trước cung điện, lại đúc chuông, tì hưu, hà mô vô cùng tốn kém, đỉnh cao nhất là đúc tiền Tứ xuất làm rối loạn hệ thống tiền tệ.
Đến thời Quang Hòa được thăng thành Trung Thường Thị, phong hầu. Năm Trung Bình thứ sáu, Linh Đế băng hà, Viên Thiệu thuyết phục được đại tướng Hà Tiến vào cung xin lệnh Thái hậu diệt Thập Thường Thị nhưng việc không thành, Hà Tiến bị hại chết. Viên Thiệu cùng em là Viên Thuật và thủ hạ đem binh vào cung báo thù cho Hà Tiến, giết Triệu Trung và thảm sát vô số hoạn quan. Trương Nhượng, Tất Lam dắt theo thiên tử nhỏ tuổi chạy qua sông, giữa lúc truy binh nguy ngập, Trương Nhượng khóc lóc: “Chúng thần cùng mệnh, thiên hạ loạn rồi! Bệ hạ tự lo cho mình!” rồi cùng nhảy sông tự vẫn.
[3] Tiền “Tứ Xuất ngũ thù” hay “Tứ Xuất văn tiền”, một loại tiền cổ, được đúc vào năm Trung Bình thứ ba (186) dưới thời Hán Linh Đế, loại tiền lỗ vuông, có bốn đường vân nghiêng nối thẳng tới mép ngoài. Lúc tiền ra đời bị người đời cười chê, cho rằng là điềm báo trước điều xấu, bị coi là một trong “Tam đại hung tiền”.
[4] Hà Tiến: Tự Toại Cao, xuất thân dân thường vùng Nam Dương, nhờ có được vua sủng ái phong làm Hoàng hậu mà được vào cung làm quan. Đóng vai trò quan trọng trong các sự kiện thời Hán Linh Đế như dẹp Khăn Vàng, giết Kiển Thạc, cuối cùng bị Trương Nhượng lừa hại chết vào năm 189 khi đang toan tính dẹp Thường Thị.
[5] Đồ mi: Tên khoa học là Rubus rosifolius hay Rubus illecebrosus, là loài cây bụi cành nhọn, hương thơm nồng, thường sinh trưởng ở vùng triền núi, bên suối, chịu hạn tốt. Ở Trung Quốc, đồ mi phân bố chủ yếu ở vùng Thiểm Tây, Hồ Bắc, Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam. Loài này thường nở hoa trễ vào cuối mùa xuân, khi hầu hết các loài hoa đều đã tàn lụi (Khai đáo đồ mi hoa sự liễu – đồ mi vừa nở mùa hoa hết), do đó đã đi vào văn chương như một ước lệ về thời gian cuối xuân đầu hạ.
[6] Lấy ý từ bài từ làm theo điệu “Triêu trung thố” của Nạp Lan Tính Đức, nguyên văn “khán tận nhất liêm hồng vũ” miêu tả cảnh nhìn ra ngoài chỉ thấy cánh hoa đỏ rụng rơi lả tả như rèm mưa bụi giăng trước mắt, chất chồng ngổn ngang trên mặt đất. Kết hợp với chi tiết tiếng ve rỉ rả than khóc cùng đồ mi nở phía trên ám chỉ ngày xuân tươi đẹp đã qua đi, bắt đầu bước vào mùa hạ.
- Trang chủ
- Tiểu Mạnh - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 05 - Chương bốn (Phần 1) - Kim tiêu bất nhẫn viên (Đêm nay trăng không nỡ tròn)