- Trang chủ
- Phụng Tiên - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 03 - Chương hai - NHẤT BỘ THĂNG THIÊN (Một bước tới trời)
“Ngươi… Ngươi vừa giết, ngươi thật không phải con người!”
Đám công tử quyền quý xúm lại la hét bên bức tường trắng trong hậu viên.
Một con dã khuyển mặt mũi sứt sẹo nằm cứng đờ giữa vòng tròn; hàm dưới vỡ nát lệch về một bên, đầu lưỡi mềm oặt bị bẻ quặt, thè ra ngoài; máu đục quyện lẫn bọt mép trắng rỉ đầy khóe miệng. Tuần trà trước, mãnh khuyển còn nhe nanh giương vuốt ngạo nghễ dẫn đầu một đàn khuyển điên cuồng lao vào cắn xé cậu thiếu niên rách rưới giữa vòng tròn trong tiếng hò reo cổ vũ của đám trẻ.
Đám công tử quen thói cũ, định dùng đàn chó dữ nhà nuôi vừa tiện”dạy bảo” kẻ mới tới một bài; vừa coi như trò cá cược. Chó của ai cắn gục “ma mới” trước kẻ đó thắng cuộc, người thua phải chồng tiền cho y. Nhưng thật không ngờ, lần này con chó mặt sẹo vốn hung hãn nhất đàn, từng cắn ngã mấy tráng đinh trưởng thành lại bị hai cánh tay cứng như sắt của cậu thiếu niên tóm gọn giữa không trung, lập tức bị xé nát.
Mắt thấy con chó dữ nhất bầy bị xử gọn gàng trong chớp mắt, đám chó còn lại liền nhớn nhác, cúp đuôi chạy mất quên cả lệnh chủ nhân.
“Ngươi, ngươi… Dám giết mãnh khuyển lợi hại nhất của lão tử!” Chủ nhân của con chó mặt sẹo lướt qua đám người, nhảy vọt lên, giơ hai chân định đạp vào ngực cậu thiếu niên rách rưới. Đám người vây đằng sau thấy vậy tưởng phen này chắc cậu thiếu niên kia bị đá bay về phía mình mất, liền siết chặt tay, nghiêng vai chùng chân, gồng cứng hai cánh tay, chuẩn bị đón cái thân hình sẽ giáng vào mình kia.
Thế nhưng cát bụi nổi lên mù mịt rồi lắng xuống, mong chờ hụt.
Chủ con chó dữ vừa nhảy lên chực đá đột nhiên bị phản đòn bật lại, loạng choạng đè lên đám lâu la không trốn kịp, vòng vây người bị chọc thủng một lỗ.
“Tiểu tử thối tha, còn dám đánh trả? Dám đắc tội cả với Chu thiếu gia được lão gia yêu thương nhất? Chán sống rồi hả?” “Chu thiếu gia! Ngài không sao chứ? Có bị thương không vậy?” “Dám đánh trả cơ đấy! Giết chết ngươi!”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng mọi người đều nhận ra, ban nãy rõ ràng cậu thiếu niên rách rưới kia chẳng động đậy mảy may, Chu thiếu gia hăm hở chạy lại tính đạp hắn chẳng hiểu sao chính mình lại bị phản đòn văng khỏi vòng tròn. Còn cậu thiếu niên cũng chẳng buồn để tâm ánh mắt sáng quắc của đám người đang rọi trên mình, chỉ cúi người ôm xác con chó nằm vật trên đất lên.
“Ngươi còn muốn làm gì đây? Còn muốn vờ vĩnh hả?” “Mau bỏ xuống! Bằng không ông đây chặt cụt tay ngươi!” “Bảo ngươi bỏ con chó xuống! Điếc à?”
“Giết chó yêu của ta, giờ còn dám đánh ta nữa hả? Hôm nay ngươi chết chắc rồi!” Chu Thượng rống lên “Chúng bay còn đứng đực một đống ra thế làm gì? Lên cho ta!”
Càng những kẻ không cam lòng yếu thế lại càng cần to miệng khàn giọng gào thét để che dấu nỗi sợ hãi ngập tràn trong đáy lòng. Đám thiếu niên đi theo Chu Thượng hiểu rõ rằng cậu thiếu niên bí ẩn bộ dạng rách rưới trước mắt căn bản không hề giống với đám người bọn họ từng ức hiếp thậm chí cũng khác hẳn những người bọn họ vẫn thường gặp gỡ.
Vì sợ hãi, bản năng giống nòi trỗi dậy, đám người không màng đạo đức lễ giáo cứ thế tru lên như sói hoang, một mực ào lên, chỉ mong có thể diệt trừ tận gốc cái cảm giác bất an đang dâng lên từ tâm khảm càng nhanh càng tốt. Thứ cảm giác tởm lợm, muốn bỏ xuống chân dậm cho nát nhừ.
“Không tin là không đánh chết được ngươi!” “Thứ cẩu tạp chủng này! Nếu không phải vì nghĩa phụ thương hại thì đã để con quái vật kia ăn thịt ngươi rồi!” “Tạp chủng thối tha, còn không quỳ xuống xin tha?” “Ngươi không phải người! Là chó!””Điếc hả? Cậy khỏe chống đỡ hả? Mau kêu đau cho ta! Bảo ngươi la hét đấy!” “Dám giết chó yêu của chúng ông hả? Từ giờ ngươi làm chó thế chỗ nó!” “Sủa đi! Con chó đê tiện! Câm hay sao mà không biết sủa lên? Tối nay đừng hòng có cơm!” “Mi không biết nói à? Hay là nghe không hiểu tiếng người? Cái thứ cẩu tạp chủng mi, còn dám giả ngu với chúng ông hả?”
Tĩnh lặng phủ đầy ánh mắt cậu thiếu niên lam lũ dẫu khắp thân mình nhận không biết bao nhiêu đấm đá. Phảng phất tựa như mọi đau đớn thống khích đang nếm trải cũng chỉ là gãi ngứa không đúng chỗ mà thôi.
“Con mẹ nó chứ! Cái thứ tạp chủng nhà ngươi! Ông đây muốn ngươi một mạng đền một mạng! Chu thiếu gia quơ lấy hòn đá, hai mắt đỏ rực như lửa nóng, xô ngã đám người rống lên táng cục đá về phía cậu thiếu niên.
Cốp!
Một âm thanh chát chúa ghê rợn vang lên như thể có vật gì vừa bị đánh nát, đám người thoáng chốc khựng lại, tưởng chừng vừa nghe thấy một tiêu âm làm tai ù đặc, người hóa đá.
Cát bụi bốc lên mịt mờ, nghe thấy tiếng máu tí tách nhỏ giọt mơ hồ truyền từ giữa vòng tròn.
“Chu thiếu gia, có khi nào…” Một kẻ lập cập mở miệng “…Người giết, giết người rồi…”
“Không phải chứ?” “Không hay rồi! Chết người rồi!” “Thiếu gia, chẳng lẽ là…” “Câm! Câm miệng!” “Làm sao đây? Trên người tôi còn dính máu này!” “Thiếu gia à, không phải cậu nói chỉ dạy bảo hắn một chút thôi sao, đâu có nói là…” “Hỏi cái gì mà hỏi? Vừa rồi kẻ nào dúi cục đá cho ta?” “Mau chạy thôi! Chết người rồi!” “Thiếu gia! Đừng chạy mà…” “Á! Đợi đợi tôi với…”
Dẫu sao cũng là đám công tử nhà giàu được nuông chiều chỉ quen ăn chơi trác táng, tới khi mắc lỗi liền sợ cúp đuôi chạy mất.
Chu thiếu gia vẫn cầm hòn đá trong tay mà chạy, gan bàn tay đau nhức, da tay đều tróc hết. Cục đá loang lổ những vệt máu đỏ đen, lẽ nào…
Cát bụi lắng xuống bị máu đục hun lại trong vòng tròn.
Cậu thiếu niên bê bết bùn đất và những vết chân vẫn ôm cái xác con chó khi nãy lao vào cắn xé mình. Nhìn theo bóng đám người cong đuôi chạy khuất sau bức tường, cậu khẽ xoay người tính bỏ đi.
“Cậu bé… Không sao chứ?”
Một người thập thò bước ra từ góc khuất, cậu thiếu niên vừa thả lỏng một chút đã lấy lại vẻ căng thẳng ban nãy. Một giọt máu ròng ròng chảy từ ấn đường vòng xuống theo sống mũi. Cậu cũng không buồn ngẩng đầu lên, mắt không chớp chỉ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm sạch vệt máu lem quanh miệng.
Mấy tháng nay cậu chưa từng nói chuyện với ai quá nửa câu. Cậu biết rõ tất cả mọi người xung quanh đều đang bàn tán về mình, nghi hoặc, rình mò canh chừng mình. Ai cũng nói, cái “thứ” được lão gia đem về vốn là một dã nhân miền tái ngoại không nói được tiếng người.
“Nghe đồn cậu nhóc chỉ nghe hiểu hai câu tiếng Hán, một câu là “Lữ Bố”, câu kia là “bất thị nhân” (không phải con người) không biết có thật không nhỉ? Nam nhân chậm chậm bước khỏi xó tối, vuốt râu cười cười “Sao rồi? Không bị tổn thương tới gân cốt đấy chứ?”
Cậu thiếu niên chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, nước da ngăm đen, nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt, trông có nét giống với Đinh lão gia cứu mình ngày đó; có điều người này mặt rỗ lại có thêm bộ râu quai nón, trên người khoác một bộ áo ngắn vải thô khác hẳn những bộ quân trang nhung lụa đẹp đẽ quý giá của Đinh lão gia. Hơn nữa, Đinh lão gia tương đối dũng mãnh tinh tráng, còn kẻ này hai má phúng phính, cái bụng bự tròn lấp ló sau lớp vải thô, xem chừng tuổi cũng lớn rồi, thần thái cũng có chút hiền hòa hơn.
“Ngươi – là – ai?” Rút cục Lữ Bố cũng cất tiếng, giọng nói trầm thấp hơn so với tưởng tượng.
“Ái chà, cậu không biết ta à? Ái chà… Cậu mới tới đây chưa lâu nhỉ?” Chả trách, chả trách…” Nam nhân chớp chớp cặp mắt, trên mặt tỏa ra chút cảm giác mãn nguyện “… Ta là bà con xa của Đinh lão gia, tên Đinh Duy.”
Thiếu niên cứng nhắc gật gật đầu. “Hèn gì các người nhìn cũng nhang nhác nhau”.
“Giống à? Đừng hiểu lầm nhé, nói họ hàng xa, thật ra cũng xa lắm đấy…” Nam nhân thoáng chốc kinh ngạc sau cũng bình tĩnh lại mà cười cười gãi đầu “Phải rồi, cậu nhóc có thường gặp Đinh lão gia sao? Sao vừa thoáng qua đã thấy chúng ta giống nhau?”
“Không, từ lúc tỉnh lại tới giờ mới gặp có một lần thôi.” Thiếu niên nói “Lão gia làm sao có thể qua lại với đám hạ nhân chúng ta được chứ?”
“Nói cũng phải.” Nam nhân tưởng chừng nhớ tới điều gì, ghé sát tai Lữ Bố hạ giọng: “Nghe nói lão gia có rất nhiều kẻ thù, để bảo đảm an toàn cho ngài ấy, kể cả đám nghĩa tử ngày ngày bẩm báo công chuyện cũng phải ngồi cách một lớp bình phong. Người có thể thấy “Lư Sơn chân diện” đã ít càng ít hơn.”
(*) Lư Sơn chân diện: hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn ý chỉ bộ mặt thật, thường ví với sự việc rõ ràng
“Kỳ thật tôi cũng không khẳng định hai người giống nhau mấy phần, chẳng qua cảm thấy có chút từa tựa mà thôi.”
“Ha ha! Cậu là người đầu tiên nói mấy câu như thế này đấy! Đáng tiếc ta chỉ có ba phần tướng mạo giống ngài ấy, chứ không có được cái khí chất cao quý của lão gia…” Nam nhân kéo mảnh áo thô trên người: “Xem này! Ta với cậu cũng như nhau cả thôi, đều là tôi tớ hầu hạ cho y mà thôi.”
“Tới khi bằng tuổi ông bây giờ nhất định ta không mặc mấy tấm áo thô rách rưới của kẻ tôi tớ hay bị người ta xua chó ra dằn mặt đâu.” Thiếu niên nhìn cái xác con chó bị vứt bỏ trong lòng mình, cắn răng: “Nhất định không.”
“Cậu nhóc này, người thì thấp bé nhưng khẩu khí lớn thật đấy!” Trên mặt nam nhân thoáng chút hờn giận nhưng nhanh chóng biến mất như thể một hòn đá nhỏ chìm vào đáy nước sâu thẳm, mất hút không dạng. Y khẽ nện nện vài cước vào lồng ngực cứng như đá núi của cậu thiếu niên: “Hắc hắc, thật không tưởng được cậu nhóc nom chừng gầy nhỏ thế này nhưng hóa ra rất khỏe.”
“Ta nhất định phải cao lớn cường tráng hơn tất cả người trong phủ này…” Thiếu niên hướng về phía bầu trời, hai mắt sáng rực tinh quang “Ta phải đứng trên đỉnh cao nhất mà hướng mắt xuống nhìn con người quẩn quanh trong cái thế giới bất công này.”
“À, ta chẳng có cách nào giúp nhóc cao lớn lên, nhưng thông minh lên thì có đấy…” Nam nhân kề sát vào cậu thiếu niên thì thầm: “Thế nào? Muốn nghe thử chứ?”
Cậu thiếu niên bất giác cũng ghé người qua.
“Đó là nói thẳng cho kẻ khác biết suy nghĩ của ngươi, cho chúng biết ngươi nghĩ gì…”
Cậu thiếu niên chăm chú nhìn vào con ngươi đảo quanh của người đàn ông.
“… Bước tiếp theo.”
Ba.
“Cậu đã có bước trọng yếu đầu tiên để thành công rồi,” Người đàn ông râu quai nón đột nhiên đập mạnh vào gáy cậu thiếu niên. “Nhớ kỹ nhé! Mai ta quay lại kiểm tra nhóc!”
Cậu thiếu niên còn chưa kịp cất lời, đã thấy nam nhân vác cái chổi lên xoay người bỏ đi.
“Tiểu tử này…” Nam nhân xoay ngang cái chổ, vác lên vai, vắt hai tay theo thân chổi “… Sau này ta có chọn nghĩa tử nhất định sẽ tìm một đứa giống nhóc.”
“Kẻ có chí khí như ta…” Cậu thiếu niên cũng xoay gót rời đi “… nhất định không làm nghĩa tử của ông đâu.”
“Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử giỏi lắm! Ha ha ha ha ha!”
“Nếu lão muốn làm nghĩa tử của ta, ta cũng có thể xem xét lại…” Thiếu niên không quay đầu lại “…Cáo từ”.
“Ái chà!” Nam nhân kêu lớn. “Nghĩa phụ!”. Thiếu niên quay đầu lại.
“Ha ha ha… Một lời đã định nhé!” Gò má nam nhân đỏ hồng, cười tới gập người, vẫy vẫy tay “Nghĩa phụ ngoan của ta! Giờ này ngày kia chúng ta lại gặp nhau ở đây nhé! Ha ha ha…”
“Sau này gặp lại…” Thiếu niên chăm chú trông theo cái bóng dáng khiến trong lòng hắn dấy lên cảm giác của một người cha, lần đầu nhếch khóe miệng “…Con ngoan của ta!”
Đêm ấy trong lầu Bạch Môn.
Lữ Bố ngước nhìn mưa rơi triền miên trên đầu mà thở dài.
Y nói với Trương Liêu:
Văn Viễn à, lúc ta còn ở đây, để ta nói ngươi nghe cái tinh túy của bước tiếp theo.
Nhớ kỹ. Phải để người khác biết bước tiếp theo của ngươi.
Vô tình, vô tình để chúng đoán được bước tiếp theo của ngươi.
Nhưng vĩnh viễn không được để ai hiểu ra ý đồ thật sự của ngươi.
- Trang chủ
- Phụng Tiên - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 03 - Chương hai - NHẤT BỘ THĂNG THIÊN (Một bước tới trời)