- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 02 - Chương hai - Binh bại như núi lở
Chương thứ hai – Binh bại như núi lở
Bên ngoài Duyện châu, vùng hoang vu Khâu huyện, mưa rơi tầm tã. Trong ngôi miếu đổ nát, bàn lật đàn nghiêng, cửa sổ từ sớm đã bị dân nghèo lấy xuống đốt lửa sưởi ấm, chỉ còn lại tượng thần to lớn không thể dịch chuyển cô quạnh đứng đó. Xà cột quấn đầy mạng nhện khắc vô số dấu vết đao kiếm, trên tường cũng thấy khẩu hiệu “Thương thiên dĩ tử, Hoàng thiên đương lập” được viết xiêu vẹo cẩu thả, chỉ e là bằng chứng lưu lại lúc Khăn Vàng khởi sự mấy năm trước, khi giáo chúng đông như châu chấu phá phách hết nhà này tới nhà khác.
Tiếng sấm rền vang, mấy tay nhân sĩ người mặc áo tơi, đầu đội nón rộng vành đem mấy thớt ngựa buộc lại dưới tán cây, từ trên xe kiệu hạ hàng hóa xuống, đưa vào trong ngôi miếu đổ. Người đứng đầu nước da đen xạm, thân hình mập béo, chiếc áo tơi to lớn trên thân y, lại như của trẻ con không xứng với thân hình, chiếc áo tơi bị kích sang hai bên, lộ ra cái bụng tròn trịa bị mưa xối ướt nhẹp. Phía sau gã mập là tám tay tráng đinh ăn vận như nông dân. Đám tráng đinh hạ quang gánh xuống, bốn cái rương lớn bằng gỗ đen nặng trình trịch khiến cho lớp bụi bám đã lâu trên sàn nhà bị thổi tung lên. Gã mập hắt hơi một cái, hướng ra bốn phía cất cao giọng nói: “Đinh tướng quân! Tại hạ thủ lĩnh tàn binh Cảnh Trung, hàng hóa đã vận chuyển tới, xin hiện thân kiểm nhận giùm.”
Đoành. Tia chớp chói mắt đánh xuống, một thân ảnh gày yếu từ sau tượng thần bước ra.
“Là tàn binh phục vụ cho Tư Mã gia sao?”
“Đúng vậy.” Gã mập Cảnh Trung ngẩng đầu, lộ ra tấm bịt mắt hình khô lâu bên mắt trái, trong đêm tối lóe lên ánh sáng lạnh.
“Kỳ quái.” Lão giả thân mặc giáp trụ quan sát khắp người Cảnh Trung. “Nghe nói thủ lĩnh tàn binh là một người cao ráo, thế nào mà lại thành một người mập mạp như vậy?”
“Đinh tướng quân, thói đời hỗn loạn, biến đổi là chuyện thường. Trong triều không tới một hai năm, nhân sự đã thay đổi tới mấy lần, tàn binh cũng không phải là ngoại lệ.”Cảnh Trung đầu đội nón rộng vành cười cười nói nói, lớp thịt béo trên mặt xếp lại thành đống. “Sinh mạng như cây cỏ, mấy năm nay, có ai là sống thọ được đâu.”
“Cũng đúng, cũng đúng.” Đinh tướng quân dường như không quen mặc áo giáp nặng, cứ không ngớt bóp vai đấm lưng.
“Thủ lĩnh tàn binh đời thứ tư Cảnh Trung, người giang hồ gọi là “Cảnh lưỡng tụ” (Cảnh hai cánh tay), chính là tại hạ.” Cảnh Trung khom người hành lễ. “Người cao ráo mà Đinh tướng quân vừa nhắc tới, hẳn là thủ lĩnh tiền nhiệm của bọn tôi. Ông ấy hai tháng trước đã không may qua đời rồi.”
“Nghe nói thủ lĩnh tàn binh các ngươi, trước giờ chưa từng có ai làm được lâu dài.”
“Nói ra thì thật xấu hổ, ngoại trừ thủ lĩnh đầu tiên Lưu Đại là có thể toàn vẹn lui về, những người còn lại, đều chết oan chết uổng.” Cảnh Trung tươi cười nói. “Người lâu nhất, cũng chỉ được nửa năm mà thôi.”
“Hắc. Thế Cảnh lão đại đây được bao lâu rồi?” phía sau lưng Đinh tướng quân xuất hiện mười mấy tên lính ăn vận trang phục giáo chúng Khăn Vàng, thong thả bước lại thứ được coi là hàng hóa bên cạnh đám tráng đinh. “Hô … trăm cân hoàng kim …”
Phút chốc, đám giáo chúng hướng về phía Đinh tướng quân gật đầu, gánh quang gánh lên.
“Đủ rồi.” Đinh tướng quân thở dài với Cảnh Trung. “Đinh Toàn thay mặt Bốc tướng quân cảm tạ hậu lễ của Tư Mã gia. Bốc tướng quân chúc cho Tư Mã gia ở Duyện châu an cư lạc nghiệp, tài nguyên dồi dào, cũng chúc thủ lĩnh tàn binh Cảnh lão đại sống lâu trăm tuổi. Đinh mỗ cảm ơn …“
“… cảm ơn rất nhiều.”
Một âm thanh như tiếng phá cồng, khiến cho nhân mã hai bên đờng thời nhìn về hướng cửa lớn.
Cùng lúc ấy, hơn mười đại hán vận trang phục giang hồ, cầm binh khí trong tay, từ cửa sổ và trên nóc phá lỗ mà xuống, chia nhau ra giết nhân mã hai bên không một tiếng động.
“Lão đại! Không xong rồi!” “Là nhân mã phương nào? Dám động vào Tư Mã gia ở Hà Nội … a !!” “Bảo vệ tài vật!” “Quây thành vòng tròn!”
“Mẹ nó! Cảnh lão đại! Dám lừa gạt bọn ta sao?” Đinh tướng quân rút kiếm ngăn chặn kẻ lao tới chém giết, rồi quay người hướng về phía Cảnh Trung chém tới chặn đầu.
“Câm miệng lại!” Cảnh Trung nhanh chóng lui về sau, nón đội đầu bị phân ra làm đôi, lộ ra khuôn mặt phẫn nộ pha chút lo sợ nghi hoặc. Y một cước đá văng tên thích khách bịt mặt đánh lén Đinh tướng quân ra, rồi xoay người né tránh cú đánh của bộ hạ tướng quân. “Ngươi đừng có vội đổ tội! Đánh lui kẻ địch quan trọng hơn!”
“Dừng tay!” “Oa!” “Đồ Khăn Vàng thối! Ta thay ngươi ngăn chặn, ngươi lại đánh lén ta?” “Mẹ nó!” “”Lão đại! Giết sạch chúng trước rồi hẵng nói!” “Đừng vọng động!”
“Ô!”
Vì hai bên nghi kị, không tin tưởng lẫn nhau, bộ hạ tàn binh cùng với binh lính Khăn Vàng rất nhanh lần lượt gục xuống.
“Chúng tôi là tàn binh! Đi ngang qua nơi của quí vị, chưa kịp thỉnh giáo!” Cảnh Trung dù béo mập, né tránh lại có chủt linh hoạt. Trong làn đao quang kiếm ảnh, lá cỏ trên áo tơi bị binh đao cắt chém bay đầy trời, gã lại chưa bị tổn thương chút nào. “Không nói một lời sao? Được lắm! Ta cũng không nể mặt mũi các ngươi nữa! Con bà nó! Bỏ đi!”
Cảnh Trung giận dữ hét lên một tiếng, bả vai xoay chuyển một cách tức cười, cả thân hình mập béo như tạo thành một con sóng rung động. Gã trút bỏ áo tơi, lại làm lộ ra thân mình béo tròn bị khuyết mất hai cánh tay. Gã cúi đầu hướng vào trong áo vừa cắn vừa rút, rút ra một chiếc roi thép buộc đầy đinh dùi và lê sắt (thiết tật lê). Gã vung cây roi ra ngoài, đả thương một tên thích khách vừa mới xách đao xông tới, thuận thế mượn lực quay trở về, để cho roi thép quấn lấy thân thể mập mạp, trông xa cứ giống như một chiếc bánh nếp bị rong rêu bọc lấy.
“Tàn binh lui xuống!”
Lời còn chưa dứt, cái bánh nếp lớn hóa thành một cục thịt tròn, lăn về phía trước. Tiếng la thảm thiết bắt đầu vang lên, mới có một tên thích khách bịt mặt bị áp đứt tay trái, cục thịt hơi ngưng một chút lại đem một kẻ địch khác áp vào tường, khiến trên tường cũng phải xuất hiện một cái lỗ lớn. Một số tên thích khách bịt mặt còn lại vội tỉnh táo trốn lên cầu thang, hoặc là lên khung cửa sổ, giữ yên mũi kiếm, đợi quả cầu thịt liều chết lại gần, chẳng ngờ rằng quả cầu thịt tới trước kiếm vài thốn lại dừng lại, trở về hình người, dùng đầu chùy khiến kẻ nào chạm tới phải máu chảy đầu rơi.
Mới nhìn thấy Đinh tướng quân một thân máu đen nằm trên mặt đất, Cảnh Trung thầm kêu không ổn.
“Con bà nó chứ!” Cảnh Trung nhanh chóng chạy đến phía trên tượng thần, mượn lực lăn xuống. “Hết thảy chết đi cho ta!”
Sau khoảng thời gian một chung trà.
Giông tố vẫn như cũ. Điều khác biệt chính là, trong ngôi miếu đổ nát, nằm la liệt mấy chục cái thi thể.
“Không kể thời đại nào, kẻ béo mập và tàn phế, đều nhất định sẽ bị người ta xem thường.” Cảnh Trung cắn đứt cái mũi của gã lâu la, nhai vài miếng, lộ ra vẻ mặt tham ăn mà ăn chưa đủ món, ói cái mũi lên mặt đất. “Hiện giờ ngươi cũng tàn phế giống bọn ta rồi, suy nghĩ xem có muốn gia nhập hay không hả?”
“A …” gã lâu la ôm mũi kêu la thảm thiết. “Oa a cái lỗ mũi của ta …”
“Thế là khiếp nhược, cũng là không xứng làm tàn binh”. Cảnh Trung chúi về phía trước, không mất mấy chốc, gã lâu la đã bị áp thành tấm thịt lỗ chỗ khắp người. “Cho dù nhân tài của tàn binh có mất nhiều đi nữa, cũng vẫn quý tinh bất quý đa. Hắc.”
Thủ lĩnh đời thứ tư của tàn binh, Cảnh Trung. Người đời gọi là “Cảnh lưỡng tụ”. Hai tay bị đoạn tới tận vai, ngày đêm không quên thu nạp nhân tài cho tàn binh.
Cảnh Trung một mặt điều chỉnh hô hấp, một mặt dựa tường điều tức, ứng phó với cơn choáng váng cũng như hư phù cước bộ xuất hiện một cách tất nhiên sau mỗi lần sử dụng chiêu thức này.
Đang lúc gã dừng lại mới phát hiện, thì ra vừa rồi trong lúc hỗn chiến, có sáu tay thủ hạ tử vong, trong đó năm tên gục xuống trước rương gỗ, trước lúc chết vẫn không quên bảo vệ tài vật của chủ tử, còn một tên khác, chạy ra ngoài miếu cầu cứu thì bị chủy thủ giết chết, chỉ cách đám ngựa vài bước. Mấy tên thủ hạ còn sống đều đang thoi thóp hấp hối, nằm dài trên mặt đất, còn Đinh tướng quân và bộ hạ thì toàn quân chết sạch, một tên cũng không dậy nổi.
“Con bà nó chứ.” Cảnh Trung mồ hôi vã ra như hạt đậu. Còn may là tài vật hàng hóa chưa bị mất, tuy nhiên thủ hạ tổn thất trầm trọng, song ít nhất cũng đã đánh lui được bọn cướp cạn, coi như là còn có cái để bàn giao, mặc dù sắp tới đây sẽ vô cùng phiền toái …
Cho dù chỉ mới làm thủ lĩnh tàn binh được hai tháng, đối với các thủ pháp xấu xa vừa ăn cướp vừa la làng của các phái các tộc trên giang hồ, gã cũng có biết chút ít. Làm mà không tốt Bốc tướng quân bên đó còn có thể trách tội, đem tội danh đổ lên người bọn họ, tới lúc đó có thể đường hoàng vơ vét nhiều hơn. Gã Bốc Dậu này, chính là tộc đệ của cừ sư giặc Khăn Vàng Bốc Tị, sau khi Bốc Tị khởi nghĩa thất bại bị Hoàng Phủ Tung bắt sống, liền bỏ rơi đại quân, trở về căn cứ địa, thu nhặt dư chúng, tự lập môn hộ, dọc đường qua các châu tỉnh, vơ vét tài vật của phú hộ địa phương, kẻ không tuân sẽ bị tiêu tan hết cả, cướp bóc đốt phá, sau đó lại ngạo ngược rời đi … Con bà nó chứ, tiền các ngươi dùng để hối lộ quận thủ huyện úy, chẳng phải là tiền của bọn ta sao? Các ngươi làm ăn không vốn, kiếm chác cũng dễ quá đi …
Thôi bỏ đi. Chuyện phiền toái thế này, hay là cứ báo cáo sự thực, đợi tiểu tử mới lên làm đương gia của Tư Mã gia hạ quyết định.
Cảnh Trung thật không cách nào hiểu nổi, làm thế nào mà Tư Mã gia giàu có bậc nhất Hà Nội, đám trưởng lão trong tộc lại đối với tiểu tử tuổi còn trẻ, mỗi ngày hết ăn lại nằm kia nói gì là nghe nấy. Gã lại càng không rõ, vì sao từ sau khi tiểu tử đó lên đảm nhiệm vị trí, lại ra sức thu nạp đám cô nhi tàn phế vô gia cư trong châu huyện về nuôi làm tàn binh, dụng tâm bồi dưỡng. Đám tiểu oa nhi tay không tấc sắt đó, làm sao theo kịp được đám người trưởng thành có sức mạnh, kinh nghiệm phong phú, trải qua chiến trường như bọn ta? Nếu như ngay cả bọn ta mà còn không ứng phó được với lòng người hung hiểm, đám thỏ con còn chưa hiểu sự đời đó, làm sao biết cách đề phòng?
Thôi bỏ đi. Những năm tháng này, bán mạng cho ai cũng được, đều chẳng qua là một phần công việc. Còn sống là tốt rồi. Quản chi đến cái đám con em nhà giàu rốt cục đang nghĩ gì.
Cái thời đại hỗn loạn này, làm chó săn được nhà giàu nuôi dưỡng, so với chó lang thang ba bữa không đủ, trôi giạt khắp nơi thì vẫn còn hạnh phúc chán.
Giống như đám thương binh trên chiến trường bọn ta đây, trời đất bao la, vẫn có thể tìm được chốn dung thân, đã rất đáng phải cảm ơn lắm rồi. Huống chi, dưới trướng của Tư Mã gia, đãi ngộ lại rất tốt. Cảnh Trung trước khi gia nhập tàn binh, từng làm cho nhiều nhà giàu ở các địa phương khác, căn bản cũng không được bọn họ đối đãi tương xứng.
Nếu không phải là không có chốn dung thân, nào có ai nguyện ý làm thủ lĩnh tàn binh thường hay phải chết oan uổng chứ?
Cơn choáng váng từ từ tan đi, Cảnh Trung hít thở thật sâu, buông roi thép quấn chặt trên người ra, thong thả bước tới chỗ đám rương gỗ. Gã không có tay, không cách nào khép mắt cho từng huynh đệ đã bỏ mạng, chỉ có thể lấy tay áo hất lên đám huynh đệ trước khi chết vẫn cố bảo vệ tài vật của chủ tử, nhẹ nhàng nói một tiếng:
“Hảo huynh đệ, an …”
Soạt.
“… nghỉ đi”
Cảnh Trung kêu thảm ngã xuống đất, hai bàn chân cùng đôi giày vải vẫn ở bên cạnh rương gỗ, (chỗ này bỏ qua, chả hiểu mịa gì ke ke ke), bộ phận từ mắt cá chân trở lên, như biến thành hai cái hang động phun ra cột máu. Cảnh Trung với đôi chân bị cắt quá mắt cá chân đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thảm thiết gào thét, nhưng trước sau không cách nào đứng lên được, thân thể béo tròn bị lấy mất đôi chân chống đỡ xưa nay, nhất thời giống như một con quay bị lấy mất đế, cũng không đứng thẳng được nữa.
Bóng người vẫn luôn ẩn thân dưới nắp rương, lúc này tuy bận vẫn ung dung, chậm rãi từ bên kia leo ra. Hắn từ lúc Cảnh Trung hóa thành quả cầu thịt tạo thành cơn hỗn loạn bên trong miếu, đã âm thầm mở nắp rương, trốn vào bên trong. Hắn biết rằng, bất kể con heo mập này làm cái gì đi chăng nữa, sau cùng, cũng sẽ trở về chỗ này, đứng lại.
“Là ngươi! Kẻ lúc nãy còn đứng trước cửa … Ngươi, ngươi là ai?” Cảnh Trung cố sức há miệng hướng về phía cổ, muốn cắn rút roi thép ra, đáng tiếc người gã béo mập, lăn qua lăn lại giờ đã không còn sức nữa. “Ngươi dám đắc tội với tàn binh và Bốc tướng quân sao?”
“Trước giờ chỉ nghe người ta nói, thì ra quả cầu người … là giống thế này.” Thích khách bịt mặt giơ cao loan câu song cước mới bị tước đi của Cảnh Trung, không chút biểu tình nói.
“Ngươi nói rất đúng, béo mập và tàn phế, đúng là khiến người ta xem thường. Huống chi, lại còn là gã mập bị tàn phế.”
“Khoan, khoan đã,” Cảnh Trung dùng đôi chân gãy dồn sức xuống mặt đất, mượn lực bắn người ra, đồng thời vung vẩy roi thép, muốn siết chặt cổ của đối phương, cùng nhau đồng quy vu tận.
“A …”
Đáng tiếc, roi thép của gã, lại bị câu đao cuốn qua. Thích khách bịt mặt quay ngược câu, đạp về phía trước, lấy bộ phận uốn cong trên đỉnh câu găm lấy cái cổ ngắn mập của Cảnh Trung, dốc sức kéo thật mạnh, soạt một tiếng, một quả cầu thịt hoàn chỉnh với tứ chi đứt đoạn và cái đầu bị cắt đi đổ vật xuống đất, làm rung động bụi bặm nhuốm màu máu.
“Tàn lại tàn hơn, chết không đáng tiếc.” Gã đầu mục bịt mặt phất lưỡi câu một cái, phá mái ngói thành một lỗ, để cho dòng nước mưa chảy liên miên không ngớt rửa sạch vết máu trên mặt.
Hắn đem câu đao thu hồi về phía sau người, nhặt binh khí mà tàn binh sử dụng từ dưới đất lên, bước tới cạnh đám tàn binh trọng thương đang muốn báo thù cho thủ lĩnh, bổ đao diệt khẩu.
“Đứng lên đi.” Gã đầu mục bịt mặt ném binh khí lại mặt đất. “Mau, trước sáng mai chúng ta phải rời bỏ Khâu huyện, nơi này không nên ở lâu.”
Mấy người từ trong đống xác chết chậm rãi bò dậy, động tác tương đối nhanh, đi ra phía sau tượng thần lấy thuốc, giúp bôi thuốc băng bó cho đám đồng bọn bị thương thật sự.
Phốc. Đinh tướng quân đá văng cái thủ cấp của Cảnh Trung mới lăn tới bên chân, tiện tay nhặt một thanh thương gãy trên mặt đất làm gậy, từ từ đứng dậy.
“Ách …” Đinh toàn vỗ nhẹ vào eo. “Trời mưa xuống lại nằm trên sàn nhà, hít phải khí đất, bệnh phong thấp lại phát tác rồi. Ách …”
“Đinh đại nhân, xin hãy phân phó bộ hạ mang thi thể huynh đệ đã chết xếp lại chở đi, tìm chỗ nào có ngói che lại để đốt đi.” Gã đầu mục bịt mặt cởi bỏ trang phục dạ hành, lộ ra gương mặt xanh trắng cổ ngắn. “Đêm dài lắm mộng, chúng ta phải hành động nhanh lên.”
Nói rồi, lập tức di chuyển tới phía sau tượng thần, thay đổi trang phục binh lính.
Đinh toàn ngắm nhìn mấy cái rương vàng rực rỡ, một mặt vỗ eo, một mặt lại cười thỏa mãn.
Lúc rời đi, Đinh Toàn vì bệnh phong thấp phát tác, đầu gối phải mềm nhũn, bước đi loạng choạng, không cẩn thận đá phải cái đầu của Cảnh Trung.
Cái đầu tròn vo, vẫn cứ lăn đều ra ngoài miếu, như một viên đá trơn, lịch kịch lịch kịch, làm bọt nước tóe lên, phát ra tiếng kêu thanh thúy. Lúc thủ cấp của gã được người ta phát hiện ra mấy canh giờ sau, vì ngâm nước quá lâu, gương mặt xem ra phù thũng méo mó, phảng phất như đang cười thầm.
Cười khổ.
Thủ lĩnh tàn binh đời thứ tư, Cảnh Trung.
Người đời gọi là Cảnh lưỡng tụ.
Nhậm chức chưa đầy ba tháng, chết trận.
Là kẻ giữ chức ngắn nhất trong các thủ lĩnh tàn binh.
Cái chết của gã,
Khiến cho vị đương gia mới của Tư Mã gia thêm một lần suy tư,
Cái tổ chức dường như là bị nguyền rủa này, về sau sẽ đi tới đâu.
- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 02 - Chương hai - Binh bại như núi lở