Hỏa phụng liêu nguyên – ngoại truyện Phụng Tiên
Nguyên tác: Trần Mưu
Chấp bút: Vương Di Hưng
Minh họa bìa: Copass
Gõ text: Lafrente
———————————————————————
Hắn, là loài mãnh thú không thể dùng lí lẽ để trói buộc.
Hắn, là truyền thuyết vĩnh hằng, tấm gương muôn thuở cho vô số anh hùng cam chịu uốn gối khom lưng.
Hắn, là một cái tát trời giáng vào cái thời đại giả dối kia.
Hắn • không • phải • người.
Chiến thần vô nghĩa, anh hùng vô mưu.
Dũng giả bất hiếu, bá vương bất ngữ.
Thời nhật hạt tang, hãy xem hiếu tử Phụng Tiên một bước thành thần như thế nào.
Vương Di Hưng dựa vào “Hỏa phụng liêu nguyên”, dùng văn phong diễn nghĩa,
Vẽ nên thời đại Tam Quốc tung hoành huyễn tưởng và lãng mạn . . . . . .
————————————
Phi loại trì trung vật
Nhân trung duy Lữ Bố
(Thế gian chỉ duy có Lữ Bố không phải vật trong ao)
————————————
Tựa
Còn nhớ ngày trước cùng Di Hưng bàn luận về “Hỏa phụng”, ông ta từng nói thẳng với ta, trường đoạn Lữ Bố từ khi chịu trói đến khi bị siết cổ chết chưa đủ hoàn mỹ, dẫn tới hiệu quả kịch nghệ chưa thể đạt đến mức tối ưu, khiến người ta phải thương tiếc. Ta tựa như gặp được tri âm, cùng ông ta bàn luận sôi nổi cách xử lý những tình tiết trọng yếu, trong đó ẩn chứa những chua xót và khúc mắc không ai hiểu rõ.
Đương nhiên, người đã chết không thể sống lại, cách hành hình cũng không thể tùy ý thay đổi, nhưng chúng ta lại có thể mượn bản “Phụng Tiên” tiểu thuyết này, vì một màn Lữ Bố bị đám Hầu Thành Tống Hiến ám toán, thúc thủ chịu trói năm đó vẫn chưa hoàn thiện, lấy nét phong phú và chiều sâu của của lời văn mà bổ xung cho đầy đủ; vì kết cục của kẻ một đời là chiến thần, vẽ thêm một nét sổ lên bức tranh, càng khiến cho người ta vừa lòng mãn ý.
Khi Di Hưng nói muốn viết ngoại truyện Lữ Bố, ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc ông ta sẽ viết như thế nào. Ta nghĩ ông ta sẽ lấy đoạn ở lầu Bạch Môn làm trọng tâm, miêu tả kĩ càng quá trình bại vong của hắn. Nào ngờ thủ chương Lữ Bố bại vong ở lầu Bạch Môn lại chỉ là lời dẫn. Phần tiếp theo, hóa ra là trở lại phần trước: kể về tuổi trẻ của chiến thần Lữ Bố, một lần nữa tái hiện lần đầu tiên Lữ Bố xuất hiện, dần dần trưởng thành và từng trải hơn, đem những ân oán phức tạp của hắn khi còn ở với nghĩa phụ Đinh Nguyên đối chiếu với những hành động ngày sau của hắn đối với vị nghĩa phụ thứ hai là Đổng Trác. Hơn nữa hai chương cuối cùng ông ta đem kết cục của hai vị nghĩa phụ thêm bớt lại cho cân bằng, càng khiến kẻ khác hiểu rõ vì sao ông ta lại vào đề như thế. Không viết về Lữ Bố một bước thành thần nhiều người mong đợi, mà đi bổ xung cho hoàn chỉnh hình tượng Lữ Bố “Gia nô ba họ”, lấy tình thân làm trọng tâm, làm cho ý nghĩa của ba chữ “Bất thị nhân” càng phong phú và sâu sắc hơn.
Tập thứ tám và thứ chín của “Hỏa phụng”, Lữ Bố tìm cách giết Đổng Trác, đấu trí với Lý Nho, bày ra kế trong kế trong kế giá họa lẫn nhau, vẫn là phân đoạn được bàn tán nhiều nhất, đồng thời cũng là phân đoạn dễ dàng khiến cho độc giả hoa mắt chóng mặt nhất trong “ Hỏa phụng” *công nhận ^^*. Khi ấy ta đang biên soạn một số tình tiết và viết lời dẫn, cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, không ngờ được Vương Di Hưng lại lấy thủ pháp điên cuồng của Cult Movie, di hoa tiếp mộc (lấy hoa cây này gắn lên cây khác, ý nói đánh tráo khái niệm :)), suy diễn cái phân đoạn phức tạp khiến ta không muốn nhớ lại, cũng không muốn đối mặt thêm lần nào nữa đến mức cực hạn, biến thành kế trong kế trong kế trong kế, ngoài vòng vây lại có vòng vây, ngoài vòng vây của vòng vây lại có vòng vây, khiến ta đầu váng mắt hoa, cũng nhịn không nổi phải thốt lên một câu: Vương Di Hưng, ông làm đầu ta phát đau.
Trần Mưu, trung tuần tháng 9 năm 2001.
————————————
Phụng Tiên
————————————
Tự chương: Cầu vinh giả ai (Thương thay kẻ cầu vinh)
Chương 1: Kì trung hữu vật (…)
Chương 2: Nhất bộ đăng thiên (Một bước lên trời)
Chương 3: Vi phụ tác trành (Giúp cha làm chuyện ác)
Chương 4: Hữu dũng vô mưu
Chương 5: Học nhi tập chi (Học tập ^”^)
Chương 6: Đồng bệnh tương hiềm (Cùng bệnh nghi kị nhau)
Chương 7: Nghênh hổ khu lang (Dẫn hổ đuổi sói)
Chương 8: Minh phóng ám thu (Công khai thả ra, ngầm bắt lại)
Chương 9: Bá vương chi lộ (Con đường của bá vương)
Chương 10: Phụ từ tử hiếu (Cha hiền con hiếu)
Chương 11: Đầu thống dục liệt (Đầu đau muốn nứt)
Chương 12: Nhân độc cật hổ (…)
Chương 13: Phi dược thành thần (Bay vọt thành thần)
————————————
Lão Tử từng nói:
Quả nhi vật căng, quả nhi vật phạt,
Quả nhi vật kiêu, quả nhi vật cường.
(Đã đạt được mục đích thì không nên tự cao, không nên khoe khoang, không nên kiêu ngạo, không nên cậy mạnh)
Nay Phụng Tiên đã tự cao lại hay khoe khoang, quá kiêu quá cường, vậy phải gọi là gì??
Đáp:
Vật tráng tắc lão, thị vị bất đạo (Thứ gì quá mạnh thì sẽ sớm suy tàn, vậy gọi là trái đạo) *hem hiểu lắm @@*
Lại hỏi
Trái đạo sẽ ra sao?
Đáp:
Kẻ trái đạo, rồi sẽ sớm diệt vong.
Kẻ không phải người, cũng thế.
————————————