- Trang chủ
- Tiểu Mạnh - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 04 - Chương ba (Phần 2) - Hoàn tạ nguyệt tương liên
CHƯƠNG BA: HOÀN TẠ NGUYỆT TƯƠNG LIÊN
(Cảm tạ vầng trăng thương xót người)
__________________
Hơn ba năm đã qua, tôi quay trở lại, phủi bụi ngôi nhà tôi lập lên vốn chỉ dành cho Hỏa Phụng, rồi đây tôi lại kể tiếp cho bạn nghe câu chuyện của Vương Di Hưng, câu chuyện về Tiểu Mạnh, câu chuyện của kẻ tàn khuyết khát khao được lấp đầy, khát khao được chở che yêu thương.
___________________
v2k-316-1244305788254
Một tháng sau, trước cổng Tư Mã Gia thành Hà Nội, người ta thấy Tam Đương gia đem theo một thiếu niên cùng về. Kẻ ấy, từ ngày đến phủ tới nay đã nửa tháng, vẫn chưa một lần bước chân khỏi cửa, cũng chưa từng hé miệng một lời.
Chẳng những thế, vị khách lạ Tam đương gia dẫn về lần này còn khiến thành viên Tàn Binh kinh ngạc hết phen này đến phen khác. Ban đầu, cửa phòng hắn luôn có vô số người tò mò, lưu luyến, những mong được trộm nhìn thật kỹ dung nhan của vị tuyệt sắc mỹ nhân ấy. Rồi ít lâu sau lại thấy có tin đồn truyền rằng, hắn không phải nữ nhân cũng chẳng phải nam nhân mà là hoạn quan may mắn trốn thoát khỏi tranh đấu chốn cung đình. Cứ thế mọi người lại càng hiếu kỳ.
Tiểu Mạnh đã sớm quen với ánh mắt tò mò, tọc mạch của những kẻ xung quanh nên một mực việc ta ta làm, bất kể ai gõ cửa ân cần hỏi han lấy lòng, hắn vẫn trước sau hờ hững.
Ta đâu có ở mãi nơi này, các người không cần nhọc sức lấy lòng ta, ta cũng không việc gì phải lấy lòng các người. Tới lúc thích hợp, tự ta sẽ rời đi, chúng ta không ai nợ nần gì ai.
Khoác lên mình tấm áo thô thâm sắc, cột lại mái tóc thật dài, Tiểu Mạnh run run bước chân, ngồi dựa cửa sổ, giống như một oa nhi bé nhỏ say sóng. Quanh năm quen chòng chành nghiêng ngả, nửa đời trôi dạt lênh đênh, rút cục tới khi ôm được lấy một cọc gỗ nơi đầu sông cuối bến, có thể thoáng buông lơi nghỉ ngơi lại thấy không quen ân ổn một chốn, kiên định dưới chân, lại kìm không được mong nhớ về cuộc sống phiêu bạt lúc trước.
Từng cơn run rẩy, từng tiếng thở dài mang theo hàng mi thật dài, thật dày cùng mái tóc mây khẽ xao động khiến lòng người rung động, mà mê mẩn mà xót thương.
Từ ngày đến phủ tới nay, Tiểu Mạnh vẫn khăng khăng chưa đem áo quần bỏ khỏi tay nải. Hắn nghĩ nơi này có chăng cũng không khác những nơi trước kia hắn từng tạm bợ, chỉ là chốn đậu thoáng qua trong đời, như chuồn chuồn đạp nước. (*) Nhưng hắn không biết, bản thân mình rồi đây sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi này; không muốn, cũng không thể li khai.
(*) 蜻蜒点水- “Tinh đình điểm thủy” hay “Thanh đình điểm thủy”: chuồn chuồn lướt nước. Con chuồn chuồn không đậu trên mặt nước mà chỉ phớt nhẹ qua ý chỉ những sự việc ngắn ngủi, thoáng qua.
Khi ấy hắn nào hắn đã lý giải được những thứ phức tạp quanh co như vậy. Hắn chỉ dần dần cảm thấy tê dại, tê dại tới mông lung, hai vị thúc thúc luôn chiếu cố hắn đã theo thế cục càng lúc càng ảo điên bình lặng mà biến mất khỏi cuộc đời hắn. Những ánh mắt nồng nàn, ôn nhu, những lời nói dịu dàng, êm ái phảng phất như ngạo mạn mà cẩn trọng dè dặt của những kẻ bưngcống phẩm tinh mỹ, trân quý trên tay này; những lão nhân toàn thân nhăn nheo tái nhợt đắp lên mình vô số túi hương những mong che lấp được mùi tanh tưởi trên thân mình này, những quan lại trước mặt ỏn hót nịnh nọt vừa quay lưng đã bày ra bộ mặt âm trầm xấc xược kia, những ông già bà cả từ ái ôn hòa đó, từ từ từng người một đều xa khuất khỏi cuộc đời không thể tự mình khống chế của hắn.
Hắn bất quá chỉ là một con búp bê tinh xảo sống kiếp thân bất do kỷ, bị biến thành món kỳ trân dị thú trong tay đám người giàu có, là món tế vật trao qua trao lại hết người này kẻ khác. Một mũi tên không thể tự định hướng hay tự bắn đi.
Hắn không nhớ nổi vì sao chính thân mình lại bôn ba lưu lạc tới tận chốn này. Mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy như sa vào một cơn choáng váng vì những thứ đã trải qua trước kia, giống như bị xé vụn thành muôn vạn mảnh nhỏ thả tới làm mồi cho bầy cá dữ giữa biển xâu xé. Bị cắn xé điên cuồng, lại càng trở nên tàn khuyết không trọn vẹn.
Nghe nói tất cả mọi người ở đây đều là những kẻ tàn khuyết. Mỗi ngày Tiểu Mạnh đều tựa mình bên cửa sổ nhìn xuống đám người xa lạ nọ, nhìn riết từ sáng sớm tới tối mịt, mắt không chớp, cứ yên lặng chăm chú nhìn đến khi đêm buông xuống thật sâu, mặt trăng hé lộ trên bầu trời, mới nhắm mắt lại.
Chuyện cũng không phải không kỳ quái. Sống chung với những người trông có vẻ bình thường này, suy cho cùng không hề có cảm giác xa cách như khi ở cạnh những người khác; Tiểu Mạnh thầm nghĩ, có lẽ bởi bọn họ cũng giống như mình, đều là những kẻ vốn dĩ đã không trọn vẹn rồi.
Chúng ta đều chẳng có gì khác biệt, đều là những kẻ tàn khuyết, đều thiếu sót một bộ phận.
Liên quan mật thiết tới nhau, đều cùng khiếm khuyết đi vài bộ phận quan trọng.
Vì thế chúng ta cũng nên tương nhu dĩ mạt, tương thân tương ái.
Tương nhu dĩ mạt, cùng nhau chung hưởng hoạn nạn… Hắn bỗng nhớ lại ngày ấy khi còn ở trong cung, là Cam Thúc thúc cầm lấy ngón tay út hắn, trỏ vào từng đốt, cứ từng chữ từng chữ, ngâm nga mà dạy hắn thuộc lòng mấy câu ấy.
“Tương nhu dĩ mạt”, rồi cuối cùng, cùng “vong vu giang hồ” ư? [1]
Giang hồ ư… Sông hồ ư?
Lại tới sau này hắn mới thấu được, cuối cùng hắn cũng chẳng thể lên nổi bờ. Dưới chân hắn không phải là đất bằng, mà chính là đáy biển sâu nhận chìm người ta.
Nơi này cũng chỉ là chốn “sông hồ”, là nơi phiêu bạt, sóng vừa cao vừa dữ dội mà thôi.
Chỉ càng chao đảo, hoa huyễn mà thôi.
Có điều Tiểu Mạnh không sao hiểu nổi, tại sao đám người dưới kia, rõ ràng đều là những kẻ tàn khuyết không trọn vẹn nhưng lại vẫn có thể vui vẻ, không vì cái tàn khuyết của bản thân mà hổ thẹn, cũng không vì sự thiếu khuyết của mình mà cố gắng lấy lòng kẻ khác, cầu lấy sự sinh tồn.
Tại sao chứ? Không phải những kẻ không trọn vẹn thì càng cần phải ra sức lấy lòng người ta hay sao?
Dưới thành chợt rộ lên tiếng reo hò vang trời, kéo Tiểu Mạnh ra khỏi dòng suy nghĩ. Đêm nay là đêm nào rồi nhỉ? Nhà nhà giăng đèn kết hoa, cố sức quên hết những nỗi thống khổ giữa cơn binh đao, quên luôn những ưu sầu về tương lai, cùng nhau đón một cái Tết dẫu bình dị thôi mà thật vui vẻ náo nhiệt để tạm bỏ hết thảy mọi đau thương, bon chen đấu đá lại phía sau.
Nghe nói chút nữa sẽ có diễn trò gì đó. Một đám người thường ngày khó gặp được, nghe nói bọn họ đều là thích khách ngấm ngầm giết người, nhưng lúc này trông họ nào có khác gì những kẻ bình thường. Cả đám ngồi vây lại với nhau, kẻ nói người cười, cùng chủ nhân thân vận y phục hoa lệ vui vẻ chè chén. Yến tiệc linh đình, ca vũ vang trời, khiến hắn không khỏi nhớ lại từng chút từng chút những chuyện tốt lành, những sinh hoạt nhỏ nhặt đã trải qua trong cung cấm. Vừa rồi cái kẻ gầy gò cụt chân tên Lôi kia nói đã chuẩn bị một tiết mục gì đó khiến mọi người vỗ tay rào rào như sấm rền; còn một tên đầu trọc lốc lại gào mãi lên, khí ngạnh công của hắn nhất định giành được giải thưởng may mắn năm nay.
Đêm nay hình như là đêm trừ tịch, ngày mai thôi, là năm mới rồi.
Tiểu Mạnh đột nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên trong đời hắn ngẩng đầu ngưỡng vọng thiên không mà không thấy vầng trăng non xanh biếc, bén nhọn đến nhức mắt cứu vớt.
Vầng trăng nhợt nhạt nhọn hoắt nhẹ nhàng lấn át, rồi gối chồng lên vầng cự dương mờ ảo như tàn ảnh. Dưới ánh sáng mị hoặc khi hai vầng nhật nguyện giao nhau, Tiểu Mạnh trải bao năm phiêu bạt, thân thể chịu bao thương tích cuối cùng cũng tương ngộ được người chắc chắn phải gặp trong đời.
Vầng dương rực rỡ làm sao hiểu được cái tăm tối của đêm đen, nhưng mặt trời có lúc bị nuốt trọn, mặt trăng có khi khuyết khi tròn, con người vẫn có thể vào đúng lúc tưởng chừng như không thể mà nhìn thấu lẫn nhau, mặc nhiên mà bắt đầu. [R1]
Tiểu Mạnh dựa người bên song cửa, hoàn toàn không hay biết mình đã bị hấp lực lôi cuốn vào cái gì, cứ thế bình tĩnh ngắm nhìn khung cảnh hưng phấn náo nhiệt xa vời dưới cổng thành. Đúng khi hai vầng nhật nguyệt giao nhau, thấy một chàng thanh niên có đôi mày rậm, tay áo xắn cao, xách theo một bọc vải nhuốm máu đỏ rực phi thân qua cổng, cái bóng đổ thật dài của chàng thanh niên xuyên thẳng vào kẽ hở hun hút trong tâm can Tiểu Mạnh, khiến hắn nhịn không được bật ra một tiếng ho khan.
Chàng thanh niên vừa về đã được tên đầu tròn trọc lốc và gã què xô tới quây lấy, ngay cả đám người Tư Mã Công tử vốn dĩ vẫn xa cách cũng bước ra đón. Vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về đoàn viên sao?
Người đó là ai? Cũng là cô nhi không nhà phiêu bạt rồi lưu lạc tới đây sao?
Người đó cũng là kẻ tàn khuyết sao? Rút cục là tàn khuyết ở đâu? Sao ta không thể nhận ra?
Chàng thiếu nhiên bỗng đứng sững lại như phát hiện được chuyện gì, hướng mắt nhìn lên. Đám người đứng cạnh cũng rời tầm mắt, ngẩng lên trông theo, rồi như nhận ra đã bỏ quên điều gì, mọi người thân thiện đưa tay vẫy Tiểu mạnh. Tên lùn trọc lốc tên Quách Ngang vừa chỉ vào Tiểu Mạnh vừa vui vẻ thì thầm gì đó với người thiếu niên. Tiểu Mạnh lùi lại nửa bước, như thể bối rối vì bị bóc trần bí mật. Dẫu cho hắn đã quen với việc bị người khác hiểu lầm (Không. Thật đấy. Ta không phải như mọi người nghĩ đâu), chút tổn thương thế này đối với hắn từ lâu đã chẳng đáng gì nữa rồi (Thật sự. Ta không phải con gái), nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy không muốn, không muốn người thiếu niên dưới kia nhận ra bí mật của hắn sớm như vậy.
Ta không phải đàn ông cũng chẳng phải đàn bà.
Ta là một con quái vật mang điềm dữ. Người khác luôn mang những kỳ vọng không đáng có tới gần ta, để lại vết dấu tổn thương trên thân thể ta, rồi từng người từng người lại thất vọng rời đi, ném lại gương mặt oán hận.
Không phải ta hấp dẫn các người tới, nhưng cuối cùng các người luôn oán hận ta.
Thân phận và dung nhan này, từ trước tới giờ, ta chưa từng có quyền tự lựa chọn.
“Này!” Trương Lôi què chân giơ tay vẫy Tiểu Mạnh.
Các người muốn kéo ta xuống làm trò trong tiệc đêm sao? (Muốn đem triển lãm bộ mặt thật của quái vật?)… Xung quanh ồn ào, Tiểu Mạnh không thể nghe rõ mấy người kia nói gì. Đọc cử động môi, tựa hồ như thấy họ đang hét: … Hỏa ca đã báo thù cho ngươi, kẻ thù của các người – cái tên họ Quách trong Thập thường thị, cuối cùng đã bị Hỏa ca giết rồi. Huynh ấy đã rất vất vả, xông thẳng vào cung cấm ra tay hạ sát hắn.
… Hỏa ca?
Hỏa ca cái gì cơ? Báo thù gì cơ? Thù của hai vị thúc thúc? Đợi chút, các người vừa nói gì…
(Làm người vạn lần không thể mất gốc)
Cánh hoa đào dính trên mặt đất, bị xéo nát bắn tung tóe trên mũi giày, như huyết hoa bung nở.
Mùi tanh tưởi dung tục xộc tới khiến Tiểu Mạnh càng choáng váng. Vì lý gì các người nguyện ý mạo hiểm vô điều kiện vì ta? Vì cái gì? (Chịu ơn người, đến giờ đem thân báo đáp ư?) Tiểu Mạnh gắng sức nheo mắt, tinh tế nhận ra chàng thiếu niên thành thục mà trầm tĩnh dưới cổng thành kia đang nhếch khóe miệng. Khuyên bạc bên tai trái của y lấp lánh dưới ánh mặt trời chói lòa, không cách gì nhìn thẳng được. Y không để tâm đến bao người đang đổ xô tới hồ hởi thăm hỏi thiết tha, y không hé răng kể nửa lời về những chuyện vặt vãnh cùng những hiểm nguy trong nhiệm vụ vừa được giao phó, chỉ ngẩng cao đầu, thẳng tắp, ánh mắt xoáy sâu xuyên thấu hắn.
Hoa rơi lao xao, cánh xuân đào khó tĩnh tại. Vô vàn tiếng xôn xao, cuối cùng y cũng mở miệng. Giờ khắc ấy, mặc khắp thế gian kia ồn ã tiếng nói cười, hắn vẫn nghe thật rõ ràng câu đầu tiên y thốt ra.
Nhân quả cuộc đời chỉ như lần đầu gặp gỡ. Cái thế giới mà lần đầu tiên hắn được thấy y, thế giới mà hai người sơ ngộ ấy, thực sự mới nhỏ bé và thinh lặng làm sao.
“Xuống ăn cơm đi.” Gã thiếu niên được đồng bạn xung quanh kêu tên Hỏa ca, tùy tiện giương cao túi vải bọc thủ cấp loang lổ vệt máu, tựa như trưng ra mấy loài gà rừng chim hoang mới săn được; dùng nét mặt bình thản của người thân mời nhau thêm bát thêm đũa gọi đứa nhóc xa lạ mà nhút nhát trên cổng thành đang thừa dịp đông người hỗn loạn chuẩn bị chuồn đi là hắn xuống cùng ăn cơm.
Bọc vải dính cánh hoa tươi sắc máu, hoa dáng như cánh đào, màu hoa cũng tươi sắc hoa đào.
Nét tươi đẹp phóng khoáng rất lâu rồi mới được thấy lại. Thứ tùy tiện tươi vui hắn chẳng mấy khi có được.
Hoa đào lung linh. Y giơ cao thủ cấp kẻ thù. Hắn siết chặt đầu mũi tên nắm gọn trong bàn tay.
Lòng bàn tay thoáng hiện lên một nụ hoa nhuốm máu đỏ tươi như chu sa, bung nụ thật nhanh, rồi trong khoảnh khắc bừng nở.
(Hắn biết, mình đã không thể rời đi nữa rồi!)
Chỉ có xót xa không chút mừng thú. Hắn đã quên bản thân chẳng qua chỉ là một kẻ lông bông. Một nam nhân không hoàn chỉnh, một nữ nhân chẳng trọn vẹn. Thứ khác biệt và tàn khuyết đầy đau đớn ấy, giống như mảnh trăng lạnh vĩnh viễn chẳng biết tới ngày viên mãn.
Một tiếng gọi thản nhiên như không, không ngờ lại có thể dễ dàng lấp đầy thể xác và tinh thần tàn khuyết của hắn đến vậy. Khoảnh khắc ấy, hắn không tham lam, không đau buồn, chung quy chỉ bình thản mà hòa nhã nhận thức số mệnh.
Hóa ra… là y.
Sành sỏi hay khờ dại, đủ đầy hay thiếu khuyết, phiêu bạt hay an cư, người giữa giang hồ, vốn dĩ chẳng thể theo người. (Thân bất do kỷ, lòng chẳng thể theo ý mình). Hắn không thể lý giải nổi. Bờ vai mảnh dẻ như thiếu nữ của hắn không khỏi run lên nhè nhẹ, như mặt hồ hứng tảng đá lớn, rung lên từng vòng gợn sóng lăn tăn.
(Nếu sinh lòng khác, đừng kinh chớ sầu.)
A, ngươi tên Mạnh tỷ phải không?
Xuống ăn cơm đi.
Ăn một bữa cơm đoàn viên, chúng ta là người một nhà rồi.
Tiểu Mạnh không rõ vì sao mình lại dễ dàng chấp thuận yêu cầu của y như vậy, mơ mơ màng màng, cứ như vậy, cách một tiếng, cả mở ra, tiến tới trước mặt hắn.
Trước khi đẩy cửa bước ra, hắn cũng nán lại trước gương, cẩn trọng chỉnh chu lại bản thân, sửa sang lại tóc tai, và rồi trong một giây phân vân đến tột cùng, hắn không biết nên cứ như vậy mà đi hay vẫn nên tô son điểm phấn, bày ra dung nhan sẽ khiến nhiều người yêu quý mình thì hơn.
Cuối cùng, Tiểu Mạnh vẫn quyết định cứ đem chân diện mình mà đối mặt người.
Y đứng dưới vầng trăng cong cong, cúi gằm đầu, thấy bóng dáng nặng nề mà xa lạ của đối phương lồng lên chiếc bóng bé nhỏ mảnh mai của mình mà lòng rung động.
Y vốn chưa từng nghĩ tới, vui mừng, hóa ra là chuyện đơn giản đến thế.
“Tiểu Mạnh, đây là Liêu Nguyên Hỏa Thành viên Tàn Binh.” Tư Mã Ý đứng giữa hai người, “Hỏa, đây là Tiểu Mạnh.”
Tay phải Liêu Nguyên Hỏa bận giữ bọc vải loang dấu máu, y chuyển bọc vải sang tay trái, chìa tay phải về phía Tiểu Mạnh. Tiểu Mạnh không tránh, không né, chăm chú nhìn thật kỹ, mắt cũng không chớp, mặc cho Liêu Nguyên Hỏa phủ bàn tay to lớn của y lên cánh tay mình.
Tiểu Mạnh đã sớm có chuẩn bị, chuẩn bị đón nhận hơi ấm thiêu đốt từ năm đầu ngón tay y in hằn lên cánh tay mình.
“A!” Bàn tay to lớn của Liêu Nguyên Hỏa ngưng giữa không trung, chợt phát hiện hóa ra máu trong bọc vải vẫn chưa khô hẳn, vừa rồi đổi bọc vải giữa hai tay bất cẩn để máu rỉ lên cánh tay. Y lập tức rụt tay lại, tùy tiện chùi tay vào áo, mà không nhận ra đã vô tình làm văng vài giọt máu lên tay Tiểu Mạnh.
Tiểu Mạnh không nhận ra ngay, ánh mắt hắn không một giây phút rời khỏi Liêu Nguyên Hỏa, bất chợt thấy lạ kì vì thứ cảm giác gì đó rần rật trên tay mình, tựa như một khuôn miệng đang chầm chậm gặm cắn lấy mu bàn tay mình.
Sau đó chia tay chỉ còn một mình, Tiểu Mạnh vẫn luôn cảm thấy khó lòng ngồi yên không còn tìm thấy bóng Liêu Nguyên Hỏa ở đâu giữa đám đông huyên náo. Hắn lặng thinh cúi đầu, khi ấy mới phát hiện, hóa ra vừa rồi không phải nhận nhầm, thứ cảm giác ngứa ngáy tê rần như đang chầm chậm gặm căn kia, chính là một vệt máu tròn xoe mà vừa rồi chàng thanh niên bất cẩn làm vương tên tay mình. Huyết châu như thủ cung sa hằn vết, thờ ơ găm vết lên trái tim Tiểu Mạnh, thành một vết sẹo tròn xoe như trăng rằm khảm trong đáy mắt, vĩnh viễn không thể lãng quên.
Tiểu Mạnh nhẹ nhàng mân mê mu bàn tay, ngửa lên úp xuống, tỉ mỉ kiểm tra dưới bóng trăng.
“… Làm gì vậy?”
Thoáng qua, Tiểu Mạnh lập tức nhận ra tiếng của Liêu Nguyên Hỏa. Hắn nén hết sức, giả bộ không có chuyện gì, thản nhiên quay đầu lại, chỉ lo không cẩn thận sẽ không nén lại được, kích động không nơi buông xuống.
Phiêu bạt nhiều năm, nín lặng bấy lâu, Tiểu Mạnh rút cục cũng mở miệng, bật ra một tiếng hét sợ sệt kẻ trước mắt.
Yêu thương,
Có những khi chẳng qua là…
Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang
Không sớm một giây, không chậm một phút
Vừa vặn lướt qua, liền đó, lại e dè cất một tiếng hỏi:
“Á… Huynh còn ở đó sao?”
Chú thích:
[1] Tương nhu dĩ mạt (相濡以沫): cá phun nhớt giúp nhau làm ẩm, có nghĩa ‘chung hưởng hoạn nạn’ mỗi khi khó khăn
Ý này trích từ Trang tử, Thiên vận :
“Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ”. (Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.)
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, chúng dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh khiến người thấy mà cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là bơi được ra biển rộng, có nơi thuộc về mình. Cuối cùng, quên đi vùng nước cạn kia. Mỗi con một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá có quên được, mới có thể sống bình yên. Nếu như một trong hai con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế ”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết bởi có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
- Trang chủ
- Tiểu Mạnh - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 04 - Chương ba (Phần 2) - Hoàn tạ nguyệt tương liên