- Trang chủ
- Phụng Tiên - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 02 - Chương một - KỲ TRUNG HỮU VẬT
Vầng trăng tròn vành vạnh như đĩa bạc, đại hán thân thể tựa đao bén. Núi đá trơ trọi không bóng cây ngọn cỏ nghiêng mình sừng sững giữa vạn dặm cát vàng mênh mang.
Gió cát mịt mờ, đoàn người ăn mặc như thương lữ đang gấp rút tiến bước giữa sa mạc. Xác ngựa hóa xương trắng ngổn ngang nơi nơi, gió phiêu phiêu thổi nghiêng nghiêng, bên này xương trắng bị gió cuốn mang đi, bên kia lại vài bộ xương khác bị vùi sâu dưới lớp cát vàng sa mạc.
Gió thổi mãi, thổi qua đám thương lữ tầm thường cắm cúi bước mãi lên, dưới lớp vải áo lộ ra một thân quân trang. Bất chấp bão cát trùng trùng, đường dốc đường nghiêng, đoàn người vẫn ngay hàng thẳng lối lầm lũi tiến. Cặp mắt người dẫn đầu cùng người dắt ngựa lộ ra dưới lớp vải che mặt, dũng mãnh hữu thần, hăng hái tiến bước. Cuối đoàn người là mấy cỗ hạm xa giống nhau, thùng xe dùng gỗ ghép thành, bên ngoài bọc kín bằng vải vóc. Kiệu phu vẻ mặt kính cẩn, thận trọng đẩy xe gỗ, đám tùy tùng cưỡi ngựa cẩn thận giám sát như e sợ một chút biến động cũng có thể làm tổn hại tới vật trong xe.
Trong đoàn người, kẻ được nhiều tùy tùng theo hầu hạ, hộ vệ nhất là một hán tử áo quần sang quý đẹp đẽ. Hán tử vận một thân giáp phục đồng đen bóng giấu kín dưới lớp khoan bào, chốc chốc yết hầu khô khô, người dắt ngựa biết ý liền lập tức mở nắp gỗ, chuyển hồ lô lên cho y. Hán tử nhận lấy hồ lô, buông lớp vải che mặt, lộ ra làn da ngăm ngăm vì bao năm dãi dầu phong sương cùng những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt. Hán tử tuổi đại khái bốn, năm mươi, cứ trông hai đường pháp lệnh (*) uy nghiêm lẫm liệt cũng đủ thấy con người này nếu không phải quan lớn quyền cao chức trọng thì cũng là nhân vật có thừa uy danh.
(*) Pháp lệnh văn (法令纹): là từ chỉ hai nếp hằn kéo dài từ hai cánh mũi dọc xuống theo hai mép tới cằm trong nhân tướng học.
“Dương nhi à…” Hán Tử trân trọng nhấp một ngụm nước mát rượi, lại dùng vải trùm kín mặt mũi “…Bao giờ mới tới Tinh Châu vậy?”
(*) Tinh Châu: một trong chín châu trong quan niệm Trung Quốc xưa (Kinh – Tinh – Lương – Ung – Đại – Từ – Thanh – Duyện – Ký), phía Tây giáp sông Hoàng Hà, phía Đông giáp Ký Châu; thời kỳ đầu Tam Quốc, Tinh Châu cùng với ba châu U, Ký, Thanh thuộc về Viên Thiệu
“Nghĩa phụ…” Người thanh niên cưỡi ngựa đi phía sau rảo bước tiến lên bắt kịp, v mặt cung kính “…Ban nãy đã đi qua sông Thạch Môn, biên quan ở ngay trước mặt rồi, xin đi mau.”
(*) Sông Thạch Môn: Còn tên gọi khác là Tiểu Bắc Giang – nằm tại thượng du hệ thống sông Châu Giang, cách thành phố Quảng Châu 15km về phía Tây Bắc. Do sông nằm kế bên ngọnThạch Môn Sơn nên mới có tên gọi như vậy.
“Dương nhi, quận Ngũ Nguyên này, dù vẫn thuộc đất Tinh Châu, nhưng cũng chỉ là một cửa ải xa xôi, ta nói các người…” Hán tử được gọi là nghĩa phụ dõi ánh mắt về phía xa xăm “…Đất của tộc Hung Nô, người chết không đếm xuể, chúng ta tốt nhất mau chân lên thì hơn.”
Quận Ngũ Nguyên này (tức thành phố Bao Đầu, Nội Mông, Mông Cổ ngày nay), thật ra là phía đông của quận Cửu Nguyên được nước Triệu và Tần Thủy Hoàng thời Chiến Quốc lập ra. Trong sách cổ, quận Cửu Nguyên có tên Bắc Giả, đất Hà Nam. Trăm năm sau vẫn thường bị tộc Hung Nô sách nhiễu. Cuối thời Chiến Quốc, miền Hà Sáo (*) lại theo về với Hung Nô, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi ba (năm 214 TCN) phát ba mươi vạn binh đánh người Hồ, lấy được đất Hà Nam, lập ra quận Cửu Nguyên; chính là hai quận Ngũ Nguyên, Sóc Phương sau này. Nhưng trải qua nhiều lần chinh phạt bình định, Tần mạt, đất Hà Nam lại đầu về Hung Nô.
(*) Hà Sáo: tên đất là khu vực sông Hoàng Hà uốn lượn ở tỉnh Ninh Hạ và Thiểm Tây, cùng vùng núi Hạ Lan Sơn, Lang Sơn và ĐạiThanh Sơn, Trung Quốc.
Hán Vũ Đế năm Nguyên Sóc thứ hai (năm 127 TCN), tộc Hung Nô lại nam hạ lần thứ hai, xâm phạm Ngư Dương, Thượng Cốc, phá nát nhiều làng ấp trước kia khó khăn lắm mới an định được, lại tàn sát hơn ngàn người. Vũ Đế hạ lệnh xuống cử Xa kỵ tướng quân Vệ Thanh xuất quân Vân Trung theo phía Tây mà tiến xuống Cao Khuyết (*), ngay lập tức chiếm được đất Hà Nam, tiến tới tận Lũng Tây; tộc Hung Nô lo lắng sợ hãi rút cục đầu hàng. Quân Hán tiến theo hướng Bắc chiếm đất tới tận Bắc Giả, lấy lại quận Cửu Nguyên thời Tần, từ đó mà lập ra hai quận Sóc Phương, Ngũ Nguyên. Tới khi Vương Mãng soán ngôi nhà Hán, đã từng đổi Ngũ Nguyên để đầu hàng.Thời Đông Hán, năm Kiến Vũ thứ mười một, bỏ Sóc Phương khỏi sử bộ, đem hai quận Ngũ Nguyên, Sóc Phương nhập cả vào Kinh Châu, lập ra thành Trúc Bảo, khai hoang trồng cấy. Thế nhưng giờ đây khi đoàn người đi ngang qua, dù dọc đường vẫn ngẫu nhiên gặp được một vài mảnh ruộng được rào chắn để cấy cày song vẫn không tránh được những chốn chỉ toàn cây khô cỏ rối hoang vắng lụi bại, dân cư thưa thớt nhà cửa chơ vơ rải rác. Đoàn người đi tới đâu cơ hồ tất cả dân chúng dọc đường đều buông tay cuốc tay cày mà tò mò nhìn theo bóng họ đi xa dần.
(*) Cao Khuyết: tên một ngọn núi ở phía bắc quận Ngũ Nguyên – Theo Sử ký “Tần Thủy Hoàng bản kỷ” trong “Chính văn”
Hán tử vì cảnh sắc hoang vắng trước mắt ít nhiều cảm thấy rung động. Nhưng chính ông ta cũng không biết, chỉ mấy năm sau thôi, cái kẻ dắt theo đám binh nho nhỏ là ông lại có thể nhanh chóng lột xác, trở thành Thứ sử Tinh Châu, nắm trong tay toàn bộ cái chốn núi non hoang tàn gập ghềnh này. Rồi cũng lại chính ông ta dắt theo mười vạn hùng binh, đứng ngay trên con đường giờ đây không người này thề diễn luyện trước khi xuất quân, ngày ấy trời xế gió lay.
“Oẳng! Oẳng oẳng!” “Oẳng!” “Ô——–” “Oẳng ô———”
Đột nhiên, từ trong mấy cỗ xe gỗ lần trượt truyền ra những tiếng chó hống giục người ta không khỏi bủn rủn chân tay; chó sủa rung trời, người nghe thấy cũng phát hoảng, không rét mà run. Hán tử thầm nghĩ, lần này ta chẳng ngại muôn dặm xa xôi tiến nhập biên quan chính vì đàn chó ngao quý hiếm khó lòng cầu được này. Thứ chiến khuyển hiếm thấy ở Trung Nguyên, hung mãnh lại gan góc, được xưng tụng “Hao thiên thần khuyển” . Đám buôn lậu vùng Hà Khúc khi giao dịch còn nói, đàn khuyển này vốn là giống tạp giao của Thương Nghê thần khuyển vùng tái ngoại, trung dũng trầm mặc, có thể địch lại cáo sói thảo nguyên; trừ khi xảy ra động đất, tuyết lở hay đại họa khác, còn không sẽ kêu rất nhỏ; cho dù có kẻ thù bên ngoài lẻn vào gia viên chúng cũng chỉ vô thanh vô tức im lặng chờ đợi kẻ địch tói gần rồi đột ngột xông ra cắn xé điên cuồng… Thế nhưng chốn này, rõ ràng xung quanh vô cùng an tĩnh, gió cát cũng yên ắng, tại sao lũ khuyển này lại như lâm trận gặp đại địch, cắn xé điên loạn trong xe rồi sủa rung trời như vậy?
Hán Tử hướng ánh mắt xuống phân phó thuộc hạ. Đám người lập tức ghìm cương, dừng bước, rút bội kiếm bên hông, quây thành vòng tròn ngưng thần đề phòng.
Hô.
Càng không mảy may tiếng động, lại càng khiến vẻ khẩn trương của đám chó ngao lên cao độ.
Soạt soạt soạt soạt…
Đại mạc vốn dĩ an tĩnh vô ngần, xa tít tận cùng hoang mạc mênh mang, ẩn hiện một bóng người.
Ban đầu đoàn người còn tưởng mình gặp ảo giác. Có điều tiếng bước chân theo từng nhịp ngả nghiêng của người nọ càng lúc càng rõ ràng, từng nhịp từng nhịp vang lên ngày càng chói tai, cuối cùng bọn họ cũng xác thực được, thật sự, thật sự đang có một người đang kinh hoảng cắm đầu chạy tới cái chốn biên quan không dấu chân này.
Hán tử tuốt lưỡi kiếm sắc, dùng sống kiếm đập nhẹ vào xe gỗ, quát một tiếng: “Im!”
Chó ngao Tây Tạng vốn hiểu tính người, vừa nghe được tiếng chủ nhân quở trách tất cả ngay lập tức nằm im hoặc xoay vòng tại chỗ, chỉ rên khe khẽ trong họng.
“Cứu, cứu mạng! Cứu mạng với!”
Kẻ chạy tới áo quần dính máu, tóc tai bù xù không trông rõ gương mặt.
“Cứu với!—–”
Tiếng la ném giữa mênh mang đại mạc hóa thành một tiếng ba ba quỷ dị. “Cứu mạng! Cứu với —- Cứu cứu—-”
“Cẩn thận có sự giả trá.” Hán tử đã nhiều năm lăn lộn trận mạc, đụng độ không ít kẻ giả trang người bị hại lừa đám thương lữ qua đường buông lơi cảnh giác, rồi gọi đồng bọn mã tặc, trộm cướp tới giết người cướp của. Vì thế, ông liền ngăn đám thuộc hạ đang muốn tiến lên phía trước thăm dò lại, dặn dò mọi người cẩn thận đề phòng, án binh bất động. “Dương nhi, giương cung lên.”
“Dạ.” Dương nhi gật đầu, giương cung lắp tên.
“Khi nào y tiến vào trong khoảng năm mươi bước, lập tức kêu y dừng lại. Nếu không nghe cứ việc giết.”
Thà mình phụ người, quyết không để người phụ mình. Giữa chốn đá sỏi đất cằn này, thương người không phải lối không chỉ hại chết chính mình mà còn liên lụy tất cả mọi người cùng vùi thân cát vàng.
Tên đã lắp, cung đã giương. Người cũng sắp chỉ còn cách năm mươi bước. Trương Dương bèn lớn tiếng thét vang:
“Kẻ nào đang tới? Dừng lại—-”
Lời còn chưa dứt, nhưng thấy phía xa xa có người, kẻ đang chạy trối chết liên lập tức cao giọng, xua tay, hô vang.
“Chạy! Chạy mau đi! Đừng có tới đây! Này—-”
Tiếng quát lớn của kẻ đang chạy thật ngoài dự kiến của mọi người. Rõ ràng vẫn tưởng là đi cầu cứu, ai ngờ được vừa thấy có người liền đã thành cảnh cáo người ta? Rút cục là trong hồ lô này định bán thuốc gì đây? Mọi người bốn mắt nhìn nhau, rút cục ánh mắt hướng cả về phía Trương Dương. Mà Trương Dương cũng chẳng biết làm sao cho phải, đành quay mặt về phía hán tử, trông chờ nghĩa phụ kiến thức lịch duyệt xử trí ra sao.
Hán tử cũng chưa từng gặp qua bọn giặc cướp nào lại dùng chiêu này mà lừa người. Kẻ này thật sự là nội ứng của bọn mã tặc sao? Vậy sao không hề có ý muốn chặn đường cầu cứu chúng ta mà trái lại, vừa thảm thiết la hét cầu cứu, lại vừa đuổi chúng ta chạy đi?
“Chạy mau đi! Này! Có nghe thấy không hả? Trốn mau đi!”
Cát bay mịt mùng như sương mờ, cái bóng dưới chân kẻ đang chạy trối chết kia không biết từ khi nào đã thấy rộng mãi ra.
Không, nói cho đúng là không biết từ bao giờ phía sau kẻ đó lại xuất hiện thêm một cái bóng lớn, bóng đen đột ngột từ lòng đất trồi lên, cứ thế che phủ kín cả người hắn.
“Coi chừng đấy!” Trương Dương căng thẳng khẽ kinh hô, bất giác nhẹ buông tay, ngọn tiễn kẹp giữa ngón tay liền vút một tiếng lao thẳng tới kẻ đang chạy.
Nguy rồi.
Ngộ nhỡ bắn trúng hắn thì sao? Chẳng phải là giết người vô tội hay sao?
Ngay lúc ngọn tiễn sắp cắm phập vào giữa ấn đường kẻ đang chạy, bỗng nhiên thấy y thét một hồi dài, cả thân người cùng cái bóng lớn đằng sau đều chìm vào lòng cát, ngọn tiễn bay tới sượt qua đỉnh đầu y, rồi mất hút.
Lẽ nào là cát chảy? Đang yên đang lành sao có thể cả người cả tiễn đều biến mất chứ?
“Chẳng lẽ… Sa mạc này có thể nuốt sống người?”
“Câm miệng! Đừng nói nhảm!”
“Yêu quái! Nhất định có yêu quái trốn dưới cát! Là yêu quái ăn thịt người!”
“Yên!” Hán tử quát lớn một tiếng, mọi người mới giật mình hoàn hồn, khôi phục đội ngũ.
Phút chốc, bốn bề chìm vào yên ắng, muôn loài vắng tiếng im hơi.
Yên ắng tới nghẹt thở, yên ắng tới quỷ dị.
Cả đoàn người nhất thời không kịp phản ứng, ngây người cứng ngắc như trước, hết dụi mắt lại gãi đầu, thật không biết nên làm sao bây giờ, có cảm giác muốn gom tất thảy những chuyện vừa xảy ra lại thành một niềm nghi ngờ, phải chăng tất cả chỉ là ảo giác, là ảo giác tập thể?
“Nghĩa phụ, thế này—-” Trương Dương ấp úng…
“Dương nhi, không được hành động thiếu suy xét, chúng ta—”
Gừừừừ—-
Đột nhiên, một tiếng gào thét thê lương cực điểm từ lòng đất sâu bất ngờ vọt lên, chớp mắt xé nát hoang mạc hiu quạnh, hệt như cả bầu trời đêm đều rướm máu. Tiếng này vừa tan, khắp xung quanh lại nổi lên vô số những thanh âm thảm thiết tiếp nối, nhất thời thật không phân định nổi rút cục là đàn dạ quỷ đang khóc gào hay chỉ là chút dư âm còn sót lại từ tiếng thét thê thiết ban nãy.
Phù. Đám chó ngao lại chấn kinh sủa ầm trời. Đám thị vệ nhát gan sợ xanh mặt, loạng quạng rớt kiếm.
Mây đen trùm trời, che lấp vầng trăng bạc, cuồng phong gầm gào. Vừa rồi vẫn còn là một dải hoang mạc lấp lánh ánh sáng bạc đầy dụ hoặc, tới giờ đã tăm tối đến mức xòe bàn tay không đếm nổi mấy ngón. “Đuốc đâu!” “Nhanh!” “Nhanh châm lửa!” Trong bóng đêm thăm thẳm, tiếng kêu khóc thê thiết vẫn lẩn quất như xa như gần, dư âm vấn vít như còn như mất, rồi một âm thanh làm người sởn tóc gáy bất thần dội tới. Roạt. Đùng đùng. Sột. Pặc. Soạt soạt. Roạt roạt. Khục. Vèo… Mọi người như chìm giữa vực thẳm, lông tóc dựng ngược, giữa bóng đen mịt mờ chỉ cảm thấy có hơi thở nhàn nhạt phả sau gáy, rồi lại cảm giác như có bóng đen đang chạy tới dưới chân ngựa. Nhất thời thần hồn nát thần tính, lại nghe những tiếng quỷ dị vảng vất gần trong gang tấc, giống như có vật gì đang chậm rãi tới gần sau lưng…
Hán tử ghìm chặt cương ngựa, thét mọi người bình tĩnh, tận lực tập trung tinh thần, thế nhưng chỉ thấy tiếng vang quỷ dị càng lúc càng rõ ràng. Phảng phất như thể một con dã thú đang giương bộ vuốt sắc bén điên cuồng cắn xé da thịt con mồi, lại như lệ quỷ vừa hại người xong đang sột soạt liếm láp óc não, hay như một kẻ bần hàn đói khát không buồn để ý lễ nghĩa đang ngấu nghiến chút đồ ăn khó khăn lắm mới giành giật được.
“Đuốc đâu cả rồi?”
“Dương nhi! Con ở đâu?”
“Cha! Con ở đây! Chu Thượng! Bật lửa đâu?”
“Nghĩa phụ à, chúng ta tốt nhất là trốn, trốn đi…” Người thanh niên một thân giáp trụ lập cập lên tiếng “Chốn này, chốn này thật sự rất tà môn…”
“Thượng nhi! Đừng có chạy loạn!” Hán tử hướng về phía gã thanh niên đang rảo ngựa chạy trong bóng đêm “Có nghe không hả? Đừng chạy một mình! Nguy hiểm lắm!”
“Chủ nhân, thừa lúc, thừa lúc chưa gặp chuyện không may, chi bằng…”
“Đúng, đúng rồi, để tránh cho đám phiên ngao gặp kinh động, chúng ta tốt nhất nên nhanh nhanh…”
“Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nghĩa phụ à…”
Vào đúng giờ khắc quan trọng, hán tử còn chưa biết nên tiến hay lùi thì con ngựa hung mãnh dưới thân đã không tự chủ được mà cúi đầu hí khẽ, lùi về sau vài bước.
Hãn huyết mã (giống ngựa mồ hôi đỏ như máu) này là con tốt nhất của Hung Nô tộc chủ, đã cùng ôn bầu bạn lâu năm, kinh qua bao nhiêu lửa khói sa trường, bất kể đối mặt thiên binh vạn mã hay bị dã lang vây công cũng chưa từng sợ hãi lui nửa bước. Vậy mà tại sao… giờ phút này lại lùi?
Bùng.
Lửa vừa đốt lên, mọi người co lại thành cụm, nhìn chung quanh không thấy có gì khác lạ, trong lòng cũng có chút an tâm.
“Mọi người đều không sao? Tốt rồi, chúng ta—-” Hán tử thở ra một hơi, chưa kịp kêu một tiếng lui đã bị bóng người đang đứng lặng trước mặt dọa cho giật mình. Chỉ thấy Hãn huyết mã hí vang một tiếng, khua loạn hai vó, con ngựa hốt hoảng lật thân, hán tử ngã ngựa ngồi trên mặt đất.
Con hãn mã sợ hãi trốn thẳng một mạch vào bóng đêm. Giờ phút này bóng đen trước mặt hán tử đã chậm rãi hiện hình, rõ ràng là một thiếu niên mặc trang phục của binh sĩ vùng biên tái. Thiếu niên tóc tai bờm xờm, một thân lấm máu, giương cao một mũi tên dài cắm chặt vào một khối da thịt nát vụn, gương mặt dính đầy máu tươi.
Hán tử cuống quýt nhặt thanh kiếm đang rớt trên mặt đất,
“Ngươi, ngươi là ai…?”
“Cứu, cứu mạng… Các người, các người chạy mau, mau chạy đi… Mau…”
Thiếu niên run rẩy toàn thân, hai mắt trống rỗng, cả người khụy xuống.
“Chạy mau đi… Nếu để hắn tìm được, các người chết chắc rồi…”
“Ngươi là kẻ vừa rồi… vừa rồi…” Trương Dương giương kiếm chắn ngang giữa cậu thiếu niên và nghĩa phụ y, “… Tại sao đột nhiên ngươi mất hút? Ngươi là ai? Rút cục ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Chạy mau lên… Ngàn vạn lần đừng để hắn trồi lên… Phụ thân là do—-” Lời còn chưa nói hết, mũi tên đã rơi, hai mắt thiếu niên trợn trắng, rồi đổ sụp xuống.
“Này! Tỉnh lại đi, này!…” Hán tử tiến tới nâng cậu thiếu niên vừa ngất dậy, lúc này lại gần nhìn kỹ mới thấy một quầng râu mỏng ẩn hiện quanh cái miệng đẫm máu. “Ngươi có sao không? Này…”
Chỗ người thiếu niên vừa đứng còn sót lại một chiếc giày vải như lớp da rắn lột, đột ngột mà bất an.
“Trốn đi…” Thiếu niên cả người nóng rực, thần trí mơ hồ, đôi mày vẫn nhíu chặt. “… Đừng để tên kia tìm ra… Trốn mau đi…”
“Ai? Tên kia là ai?” Trương Dương xúm vào la lớn “Là cái bóng đen khi nãy sao? Này…”
“Hắn không…” Hơi thở mong manh đứt quãng, hai hàm thiếu niên rung lên “…Không, không phải…Người…”
KHÔNG PHẢI NGƯỜI.
“Không phải người…” Hán tử cau mày ngẫm nghĩ.
Đất bằng dưới chân như thể vì mấy lời vừa thốt ra này mà âm thầm rung chuyển.
Thiên vũ nộ túc, quỷ dạ tái khốc (*)
(*) Lấy ý từ “thiên vũ túc, quỷ dạ khốc” vốn là một câu trong “Hoài Namtử – bản Kinh Huấn”: “Tích giả Thương Hiệt tác thư, nhi thiên vũ túc, quỷ dạ khốc.” – “Xưa có người tên là Thương Hiệt tạo ra chữ viết, vì thế trời làm mưa lúa, quỷ khóc đêm khuya”. Về sau “Thiên vũ túc” trở thành điềm báo cho nạn đói. Trong ngữ cảnh này thì chắc để chỉ điềm không lành .
Lúc ấy mọi người cũng không biết ý nghĩa sâu xa của ba chữ này nhưng họ vừa gọi ra nhân vật mị hoặc chịu nhiều tranh cãi nhất trong lịch sử Trung Quốc, chính thức mở ra truyền kỳ huy hoàng về cuộc đời ngắn ngủi của y.
Chỉ là ý nghĩa của ba chữ này, giữa cơn gió bụi khi ấy chưa có ai thực sự hiểu được.
Thế nhưng không lâu nữa, cả thế giới này lại chao đảo rung chuyển vì ba chữ tưởng chừng bình thường tới mức tầm thường ấy, cùng với cái bóng cô ảnh tuyệt cường đằng sau ba chữ này.
Lúc sau, hán tử đem cậu thiếu niên bàng hoàng trốn chạy giữa đại mạc hoang vu mà ông ta cứu được kia về nhà.
Tới khi hắn tỉnh lại, hán tử hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đó, người nhà bây giờ ở đâu.
Thiếu niên lại tựa như kinh hoảng quá độ mà mất sạch trí nhớ.
Hắn chỉ còn nói được hai câu.
Trừ ba chữ “bất thị nhân” hắn vẫn không ngừng nỉ non lúc hôn mê,
Trong đầu thiếu niên, chỉ còn một cái tên.
“Lữ Bố”
“Lữ Bố?… Ngươi tên Lữ Bố?”
Thiếu niên như con nai nhỏ ngơ ngác kinh hãi co cụm lại một góc, thật lâu sau mới rụt rè gật đầu.
________________
Chú thích:
[1] “Kì trung hữu vật”, lấy ý từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử: “nguyên thể của Đạo hoảng hốt khó phân, khó định. Tuy khó phân định, nhưng bên trong đã có các vật, chỉ là vẫn còn ở trong trạng thái tiềm ẩn mà thôi. Nếu đem ghép vào trường hợp ở đây đại loại là ngay từ khi còn là đứa nhãi xác xơ chạy trối chết giữa mênh mang đại mạc Lữ Bố đã tỏa ra cái khí chất kinh người của một kẻ không phải là người rồi…
Mình cũng chẳng biết là vì anh Lữ hay vì cái bóng đuổi theo anh ấy hay vì trời đất, thú vật (trừ con người) đang cảm ứng trước một huyền thoại sắp được sinh ra mà mây đen tế nguyệt, phong sa cuồn cuộn, thiên khuyển nộ hống nữa.
- Trang chủ
- Phụng Tiên - Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 02 - Chương một - KỲ TRUNG HỮU VẬT