- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 03 - Chương ba - Quy nhân quá khách (Người trở về, khách qua đường)
Chương ba – Quy nhân quá khách (Người trở về, khách qua đường)
“Giết quách hắn đi.”
Tư Mã Ý vẫn nhắm nghiền mắt bên bàn cờ, đột nhiên mở trừng ra.
“Hỏng rồi!”
“Gì chứ?”
“Ôi a, ngọc khí của ta …”
“Trọng Đạt! Cháu đang nói giỡn đó à?”
“Vỡ mất rồi!”
Một lời thốt ra không chút đắn đo của thằng nhóc nhỏ tuổi nhất nơi này, khiến cho đám thúc thúc bá bá lõi đời hơn nhiều so với hắn hô lớn gọi nhỏ, đồng thời, cũng ngừng hẳn cuộc tranh luận đã mấy canh giờ không ngớt.
“Trọng Đạt! Ý cháu là gì chứ?”
Tứ gia nhặt món đồ bằng ngọc đã vỡ tan thành mấy mảnh từ mặt đất lên, đau lòng nức nở “Cháu cháu cháu mau giải thích cho ta rõ! Bằng không, cháu phải đền cho ta!”
“Giết hắn rồi, là xong phứt mọi chuyện,”
Tư Mã Ý ngẩng lên nghiêng đầu nhìn mọi người. “Khỏi phải mệt óc nữa”
“Nhưng mà … Trọng Đạt à, chúng ta còn chưa xác nhận chuyện này có phải là do Bốc tướng quân bên đó thủ lợi hai phía hay không, giả như hành sự lỗ mãng, đắc tội bọn họ, đầu tư của chúng ta ở Duyện Châu, bao gồm cả nơi này 7 phố 80 tiệm, toàn bộ sẽ mặc chúng đập phá đó.”
“Mới đầu bị bọn chúng sách nhiễu, đền tiền cầu hòa, nhân nhượng yên thân là quyết định của các vị thúc bá, thế nào mà giờ lại tới đây hỏi ý kiến cháu?”
“Tốt, tốt xấu gì thì cháu cũng là đương gia, bọn ta đương nhiên phải hỏi ý kiến cháu rồi!” Tứ gia nhặt mấy mảnh vỡ của món đồ cổ lên, khóc không ra nước mắt “Ta biết cháu trách bọn ta tiền trảm hậu tấu, tự đưa ra quyết định, nhưng bây giờ có rắc rối rồi, chúng ta đều chung một thuyền với nhau, cháu lại còn muốn hơn thua với bọn ta ư?”
“Trọng Đạt cháu đừng có trách các thúc bá nữa có được không? Ban đầu nếu là bọn ta không cho, bọn chúng sai bộ hạ tới sinh sự, chỉ trong một ngày số dâng nộp cho việc làm ăn lớn nhỏ ở Duyện Châu, sẽ không chỉ dừng ở con số đó đâu.”
“Bọn ta biết hiện giờ mới nói cho cháu hay là cũng có muộn đôi chút, nhưng cháu vẫn luôn có biện pháp mà, có phải không?”
“Trọng Đạt, bọn ta sau này đều nghe theo lời cháu hết, vậy đã được chưa?” Đại trưởng lão cuối cùng cũng mở miệng.
Tư Mã Ý đổi tư thế ngồi, tay vẫn chống cằm.
“Trọng Đạt …” “Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” “Trọng Đạt …”
“Bọn ta sáng sớm vừa mới biết tin Cảnh Trung bị giết, tiền của bị cướp đi, thì xế chiều đã có người của tướng quân tới trách cứ, muốn chúng ta lại một lần nữa đem một trăm cân hoàng kim còn-chưa-tới-tay trao cho bọn họ.”
Tư Mã Ý ngáp một hơi. “Thoắt đi thoắt đến, bọn họ làm sao có thể nhanh hơn chúng ta được?
“Trừ phi …” nơi ngưỡng cửa một đạo thân ảnh quen thuộc ngược sáng mà đứng, “… là bọn họ sớm đã có mưu tính.”
“Lưu Đại?” “Ngươi sao lại ở đây?” “Ngươi tới làm chi vậy?” “Mới làm quan có mấy năm, sao mà bụng căng ruột đầy, béo mập lên nhiều vậy?” “Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
Lưu Đại bên hông mang chiếc hộp gỗ, trong tiếng huyên náo ồn ào gạt đám đông mà bước ra, quỳ xuống ngay ngắn trước mặt Tư Mã Ý.
“Chẳng lẽ … ngươi đã cắt lấy thủ cấp của đối phương?” Đại trưởng lão lấy ngón tay già nua chỉ về phía chiếc hộp gỗ. “Ngươi chẳng phải nói là muốn thoát ly cuộc sống không thấy ánh sáng này hay sao? Sao lại …”
Lưu Đại giựt giựt khóe miệng, y đem chiếc hộp gỗ mở ra, bên trong … lại hoàn toàn rỗng không.
“A?” “Ngươi thế này là ý gì chứ?” “Ngươi điên rồi sao?” “Lưu Đại! Ngươi đang làm gì vậy?”
Trong tiếng ồn ào như châu chấu, Lưu Đại vẫn giữ nguyên nét mặt, cao giọng nói : ”Để tôi trở về, nắm giữ tàn binh, tôi sẽ vì các vị mà đem cái đầu Bốc Dậu đặt vào đây.”
Trong tiếng tranh cãi càng om sòm hơn, Tư Mã Ý lại ngáp dài một cái.
“Vì sao ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng ngươi?”
“Lưu Đại từng vì Tư Mã Gia mà dốc sức, có thể tin; trước mắt thủ lĩnh tàn binh mới chết, quần long vô thủ, nhân tài điêu linh, thật đáng thương …” Lưu Đại đưa tay ra trước ngực, giống như mấy năm trước mang thủ cấp của Bành Thoát tới ghé thăm, nhất định phải được “… quan trọng nhất là, lão tử tính toán chuẩn xác, thời cơ chín muồi, có thể thành công.”
Các trưởng lão trong tộc đưa mắt nhìn nhau. Nhị đương gia còn che tay áo thì thầm với tam đương gia “Lôi Lưu Đại trở về cũng tốt, dù sao … hắn cũng là kẻ duy nhất trong những người từng làm thủ lĩnh tàn binh còn chưa chết.” Tam đương gia tiếp lời nói “Không sai, chí ít chúng ta cũng đã quen với thủ pháp hành sự của Lưu Đại. Nhớ năm đó hắn muốn ra đi, tứ gia cũng từng muốn giữ hắn lại.”
“… Đáng tiếc.”
“Gì chứ?” Lưu Đại cố nén kinh ngạc, thân hình nghiêng về phía trước “Ý tứ của công tử là …?!”
“Đáng tiếc, cái hộp ông mang tới nhỏ quá …” một giọng nói mạnh mẽ, lặng lẽ truyền tới sau lưng Lưu Đại. “… không đủ để đem trăm cân hoàng kim đã mất của chúng ta trở về đâu.”
Trăm đĩnh vàng nhuốm máu như hoa trôi nước chảy, leng keng leng keng trôi về phía chiếc hộp gỗ bên cạnh đầu gối Lưu Đại. Tiếng hoàng kim trút xuống êm tai mà quen thuộc khiến cho đám trưởng lão có mặt từ kinh ngạc chuyển sang vui sướng. Bọn họ mặt mày hớn hở, quay đầu lại phát hiện ra cả xe hoàng kim bị cướp đi tối qua đã được đổ xuống hậu viện, liền không khỏi đồng thanh hoan hô.
“Ôi a! Là tiền mà chúng ta yêu thích nhất! Trở về rồi!” “Là ai làm ra? Lưu Đại! Là ngươi à?” “Không! Là Trọng Đạt! Là Trọng Đạt sớm đã có chuẩn bị phải không?” “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Đại ngẩng đầu, hơi chút kinh ngạc nhìn lên khuôn mặt pha chút quen thuộc đang đứng ngược sáng. Đó chẳng phải là thằng nhãi năm ấy ở khu phế tích ta dùng một chiếc bánh bao mua về sao? Sao mà mới có mấy năm không gặp, giờ đã lớn đến nhường này? Không phải, cho dù có lớn nhanh đến mấy, cũng không thể trong có mấy năm mà trở thành một hán tử cường tráng mặt có râu bạc như vậy! Đó …
“Ngươi là …” Lưu Đại chợt rơi vào tình trạng rối loạn xen lẫn nghi hoặc.
“Không cần nhìn nữa.” Hán tử liếc xéo Lưu Đại đang dùng con mắt duy nhất đánh giá từ trên xuống dưới. “Ta không phải là đám bộ hạ năm đó ngươi đem về. Ngươi không biết ta. Ta là kẻ sau khi ngươi đi rồi mới gia nhập.”
Lưu Đại thầm nghĩ, nếu như tiểu quỷ bánh bao kia mà sống đến chừng hai mấy tuổi, hẳn cũng có bộ dạng như vầy … mày rậm mắt sáng, đầu tóc như mây, lưới thép bọc lấy sau gáy có thể tùy thời mà giật xuống làm vũ khí, tai trái đính đầy vòng bạc, hai đầu lông mày ẩn hiện một vẻ hoa lệ đầy dã tính.
Không phải hắn. Hắn trông tang thương hơn, tuổi tác cũng không xứng.
“Tiểu tử bánh bao ngày ấy không chịu theo ta rời đi … đâu rồi?” ánh mắt Lưu Đại quét qua các vị trưởng lão Tư Mã gia. “Nó không phải là … đã chết rồi chứ?”
“Chậc”
“Đừng hiểu lầm, âm thanh đó không phải là do ta phát ra.” Hán tử khẽ lắc đầu, đứng dịch sang một bên.
Lưu Đại nhìn thấy sau lưng hán tử hồng bào xuất hiện một đám thiếu niên áo quần lam lũ, toàn nhân nhuốm máu đen cùng với những vết rách lỗ chỗ. Đại khái là tuổi tác vừa mới trưởng thành, thân hình có sự kỳ quái không hợp với những thứ chỉ có ở tuổi trưởng thành. Tiểu tử đi đầu tuổi tác có lớn hơn, thân hình gầy còm, tóc dài che kín mặt, thân dài hông khỏe, mang theo nạng gỗ mà bước đi như thường; tiếp theo là một tiểu tử đầu trọc ước chừng mười hai mười ba tuổi, rõ ràng là xương cốt rắn chắc, cơ thịt căng tròn, nhưng phía trên cổ lại lộ ra khuôn mặt tròn đẹp như con nít hơi bất tương xứng như chưa trưởng thành. Mới rồi trên vai hắn gánh một rương hoàng kim, cánh tay cụt móc lấy chiếc xe đẩy, nhưng mặt không biến đỏ, hơi thở không gấp gáp, sức mạnh như trâu. Sau chót là gã thiếu niên thô dã một cước đá văng tiểu tử đầu trọc, kêu hắn đứng xa ra một chút, lại mang vẻ mặt oán phẫn, dửng dưng ngoạm lấy một miếng bánh bao trắng mới mang từ bếp ra, sau lưng còn cắm hai đoạn tên gãy, ấy vậy mà đương sự lại coi như chẳng có chuyện gì, lơ đãng nhìn ngắm trời đất.
Trừ kiểu tóc và dáng người ra, thì thiếu niên này, xét về hình dáng và khí chất, đúng là so với hán tử mà lúc nãy Lưu Đại nhận nhầm có vài phần tương tự.
“Chính là các ngươi … đoạt trăm cân hoàng kim về?” Lưu Đại trừng con mắt phải sưng phù lên hỏi.
Hán tử khẽ vuốt cằm, tiểu tử đầu trọc lập tức hiểu ý, gạt mọi người ra, từ ngoài cửa mang vào một rương gỗ đen lớn, đặt xuống dưới đất, mở ra, ruồi bọ bay đầy, bên trong đỏ rực một màu, đều là những cái đầu người giống như trái vải chín. Trong đó có một chiếc đầu xếp ở trên cùng, bộp một tiếng, lăn tới dưới chân Lưu Đại, đổi lại là tiếng hét của đám trưởng lão thúc bá và thị tỳ ngoài cửa.
“Chỉ mấy đứa tiểu quỷ trước mắt … lại thêm tên vô danh tiểu tốt này … lại có thể thành công?” Lưu Đại mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, giống như hán tử cổ ngắn có lẽ đến giờ vẫn chưa hiểu vì sao mình chết hai bên nhìn nhau, rồi đem cái thủ cấp đá văng ra xa.
“Không.” Tiểu tử trọc đầu dùng thứ tiếng nói trẻ con lanh lảnh chưa vỡ giọng hét lớn “… thủ lĩnh tiền nhiệm, ông nói sai rồi.”
Thằng trọc thối nhà ngươi, năm đó ta còn là lão đại, ngươi mới gia nhập, ta từ chiến trường mang ngươi về, đem ngươi huấn luyện thành tài, khi đó ngươi ngày nào cũng ôm cánh tay bị chặt đứt mà khóc rống, mỗi đêm còn gặp ác mộng són đái, ôm chặt lấy ta kêu cha gọi mẹ, hiện giờ lại không giữ tôn ti, dám đem ta ra đùa cợt ư?
“… tiền thủ lĩnh, không chỉ có mấy đứa tiểu quỷ chúng tôi đâu.” Thằng nhóc què âm điệu trầm thấp, nhấc nạng gỗ lên, trỏ thẳng vào thiếu niên mày rậm toàn thân đẫm máu đang gặm bánh bao. “Còn có …”
Thiếu niên mày rậm một tay gạt cây nạng gỗ dơ bẩn của thằng nhóc què ra, tay còn lại vòng ra phía sau, đẩy một tiểu tử lên trước.
Lưu Đại nhớ rõ, lúc bấy giờ, bản thân không nhịn được phải hô thấp giọng xuống một chút. Nhưng hắn lại quên mất, khi đó rốt cục là kinh ngạc vì cái đám ô hợp nhanh chân đi trước, hay là vì tiểu tử sợ sệt xuất hiện sau cùng có khí chất gần giống với thiếu niên mày rậm.
Tiểu tử thúi này, rõ ràng ngày đó ta cho hắn ăn bánh bao, để cho hắn ngoan ngoãn bán mạng thay ta, thế nào mà mấy năm không gặp, lại dường như không nhận ra ta, hơn nữa còn không thèm nhìn ta lấy một chút?
Còn tiểu tử bên cạnh hắn là ai? Sao trước giờ ta chưa có từng thấy?
Chăm chú vào ánh mắt trẻ con của tiểu quỷ này, Lưu Đại chợt nhớ tới tình cảnh ngày đó đem tiểu tử thối không biết đau kia ra mắt Tư Mã gia. Khung cảnh mới có vài năm, mà dường như đã trải qua mấy đời.
Như lúc này đây … thật giống như là ta ngay cả chỗ đứng cũng không còn nữa. Độc nhãn thích khách từng khiến cho người ta khiếp sợ, giờ đây trong mắt hắn tựa như là một gã chột mà sự tồn tại đột nhiên trở nên chướng mắt.
Những năm tháng này, làm người cũng đành phải như vậy thôi.
“Đại, đại nhân!” tiểu tử áo ngắn toàn thân rách nát tranh với hán tử cùng Lưu Đại quỳ xuống trước mặt, binh một tiếng, hướng về phía Tư Mã Ý đang ngồi bên bàn cờ dập đầu thật mạnh, “Cầu, cầu xin ngài … thu nhận tôi, để, để cho tôi được thay, thay ngài bán mạng, tôi tôi nhất định sẽ không thua bọn họ, cho tôi thêm chút thời gian, tôi tôi nhất định sẽ làm cho đại nhân hài, hài lòng!”
Những tiếng rỉ tai rì rầm xen lẫn kinh ngạc tràn ngập khắp phòng như sóng gợn. Mọi người đều chụm đầu vào nhau mà hỏi, tiểu tử này rốt cục là ai? Nó vẫn được nuôi trong nhà chúng ta sao? Sao trước giờ chưa từng thấy qua?
“Thiếu đương gia, tiểu tử này là do chúng tôi mang về trong lúc làm nhiệm vụ. Nhờ có hắn hỗ trợ, đám ác tặc kia mới thuận lợi trúng kế, bị chúng ta sắp xếp bày bố, tiễu trừ thành công.” Hán tử chắp tay báo cáo.
“Đại nhân, tiểu nhân là … cô nhi ở Lục gia thôn huyện Trần Lưu, đám người kia nói là lỡ đường tá túc, nhưng lại giết mất mẹ và bà tôi cho dù hai người bọn họ còn chưa nhìn thấy trong rương của bọn chúng có gì … hai người kêu tôi mau bỏ trốn, tôi liền bỏ trốn … vừa khéo lại gặp được bộ hạ của đại nhân ở bên ngoài bày bố, bọn họ đáp ứng thay tôi báo thù, cho nên tôi giúp đỡ họ dẫn dụ một kẻ trong bọn chúng truy, truy sát tôi, sau đó vị đại ca ca kia dập tắt mấy cây hỏa tập, binh binh bốp bốp trong bóng tối thu phục hết những kẻ ở trong phòng; còn người trọc đầu cùng người thọt chân kia, lại ở hai bên cửa sổ phục kích những kẻ định bỏ trốn; người ăn bánh bao này, vốn chưa có chết, kẻ truy sát tôi tưởng y chết rồi, nhưng y chưa chết, liền đứng dậy nhổ lấy tiểu đao đang găm trên người, giết chết gã đang muốn giết tôi …”
Tiểu tử áo rách dùng chút năng lực có hạn của y một mặt miêu tả sự tình trải qua, một mặt dùng đầu ngón tay chỉ trỏ mấy vị tàn binh thích khách chưa rõ danh tính, nhưng lại cứu y đem về.
“Cái gì mà đầu trọc chớ? Cái đồ tiểu tử thối mới nhìn thấy máu đã nhũn chân són đái nhà ngươi! Nếu chẳng phải là Hỏa ca trời đánh không chết …” Quách Ngang đưa tay xoa xoa lên đầu, mặt đỏ ửng lên, cái đầu trọc tựa như là quả trứng chim tanh đỏ. Hắn định xông lên một bước, liền bị người thọt dùng cây nạng gỗ cản lại. “Lôi! Đừng cản đệ! Đệ muốn giáo huấn tiểu tử này một chút! Đồ không biết lớn nhỏ! Ai là đầu trọc hả? Có sợ ta đem cái đầu ngươi cạo trọc không? Uy!!!”
“Ngươi đừng có xem thường ta! Ta, ta tương lai nhất định sẽ còn lợi hại hơn các người!” Tiểu tử áo rách quay đầu qua, lại hướng về Tư Mã Ý tiếp tục dập đầu lạy. “… Đại nhân, ngài, ngài thay tôi báo thù, xin ngài cho tôi thay ngài, hic … các ngài, bán mạng! Tôi không sợ cực khổ! Cầu xin ngài …”
Thiếu niên bánh bao vốn ngoảnh mặt làm thinh, không nhịn được phải lưu ý kỹ lưỡng tiểu tử này. Mới rồi vào sân liền lập tức nhanh nhạy sành sỏi đánh giá bày biện trong phủ, sau khi vào phòng rồi, lại dùng trực giác linh mẫn đánh hơi ra nhân vật thực sự mấu chốt có quyền quyết sách trong toàn bộ gian phòng, chính là thiếu niên nhà giàu tuổi tác so với y chỉ nhỉnh hơn một chút, chứ không phải là mấy ông già xem ra có vẻ quyền uy đứng bên cạnh đó … Mẫn cảm thông minh như vậy, so với cái vẻ sợ sệt lúc mới rồi cứ bám riết lấy quần áo mình, phản ứng nhanh chóng chuẩn xác, thực khiến cho người ta phải nhìn với con mắt khác.
Ai bảo chúng ta sống trong cái thời loạn mạng người như cỏ rác. Không chịu học nhanh một chút, sẽ sớm trở thành hòn đá dưới chân người khác, đem thi thể ra lót đường cho người ta.
“Ngươi tên là Liệu Nguyên Hỏa phải không?” Tư Mã Ý đột nhiên đưa ánh mắt nhìn lên thiếu niên bánh bao còn đang mải âm thầm đánh giá tiểu tử áo rách. “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Khoảnh khắc, toàn bộ gian phòng, năm mươi đôi con mắt, đều dồn lên Liệu Nguyên Hỏa đang đem miếng bánh bao cuối cùng nhét vào trong miệng.
“Giết quách hắn đi.” Liệu Nguyên Hỏa không chút đếm xỉa, vừa xỉa răng, vừa nói.
“Ha ha ha.” Tư Mã Ý dường như cuối cùng cũng chờ đợi được một chuyện gì đó thú vị, vỗ tay cười to.
Mà giờ khắc này, toàn bộ gian phòng, cũng chỉ có Tư Mã Ý mang vẻ mặt cười cợt. Những người khác, đều bị cái không khí ngưng đọng nửa giả nửa thật dọa dẫm, không dám lỗ mãng.
“Ha ha ha … câu chuyện cười này không tệ chút nào.”
Tiếng kinh hô bị trì hoãn cuối cùng cũng như nước triều dâng lên. Tiểu tử áo rách xấu hổ giận dữ, ngoảnh đầu nhìn Liệu Nguyên Hỏa trừng mắt phẫn nộ.
“Nói đùa vậy thôi.” Liệu Nguyên Hỏa giơ cao hai tay. “Công tử, giữ hắn lại đi.”
“Nhưng mà …” Tư Mã Ý lại thay đổi tư thế, chống cằm liếc khẽ “… thành viên của tàn binh, đều là người thân thể tàn khuyết đó. Ngươi …”
Tiểu tử áo rách liếc thật nhanh về phía gã đầu trọc cụt tay, gã thọt chân tóc dài cùng với gã chột được gọi là tiền thủ lĩnh mấy người vừa rồi còn đứng trước mặt y, tâm niệm cấp chuyển, không đợi Tư Mã Ý dứt lời, lập tức lao về phía Lưu Đại, giật lấy thanh đoản phiêu giắt bên hông, xé tan quần áo trên người, làm lộ ra thân thể trần truồng còn chưa lớn, hướng về phía Tư Mã Ý hét lớn: “Tiểu nhân Lục Sương! Nguyện ý vì đại nhân moi móc tim gan! Xin đại nhân thu nhận …!”
Đám thị tỳ và một số trưởng lão thúc bá sợ máu, trong tiếng hét vang từ sớm đã quay mặt đi. Vậy mà, thứ bọn họ nghe thấy sau khi nhắm mắt lại rồi, lại là tiếng đoản phiêu rơi xuống đất.
“Đủ rồi.”
“Ngươi, ngươi sao lại ngăn cản ta? Ngươi sợ ta gia nhập lắm phải không?” Máu tươi tanh tưởi như nụ hoa từ giữa ngực Lục Sương phá đất nảy mầm. Nếu chẳng phải là Liệu Nguyên Hỏa ra tay ngăn cản, đám người ở đại sảnh nhất định sẽ được chứng kiến quá trình một tên tiểu tử tự mổ sống mình, đem nội tạng lôi hết ra ngoài. Tiểu tử ngực chảy đầy máu nắm chặt lấy áo của Liệu Nguyên Hỏa, gào thét cấu xé “Ngươi sợ ta sẽ thay thế ngươi phải không?”
Y đẩy Liệu Nguyên Hỏa ra, lao về phía thanh đoản phiêu mới rơi xuống đất. Ngay khi đầu ngón tay sắp đụng tới thanh đoản phiêu, bỗng có một đạo cự lực, không chút tiếng động đem cả thân hình y áp xuống mặt đất. Không những không thể mảy may nhúc nhích, thậm chí muốn gào thét chửi rủa, đều giống như bị câm, phát không ra tiếng.
“Xin thiếu đương gia thứ tội.” Hán tử vòng bạc phát run, kính cẩn quỳ xuống, tay trái nhẹ nhàng đặt tại thắt lưng của Lục Sương “Tiểu tử này là não tàn, xin thiếu đương gia đặc cách ân chuẩn, cho y gia nhập tàn binh làm công việc vặt.”
“Não tàn? Ha ha ha …” Tư Mã Ý lại cười “… Ta thích! Ha ha ha …”
Đám trưởng lão thúc bá trao đổi cho nhau ánh mắt kinh ngạc pha lẫn trấn an. Bao lâu mới có một ngày, Trọng Đạt hôm nay lại cười tới hai lần. Tâm tình của y, xem ra là rất tốt.
“Thiếu đương gia, tiểu nhân lớn mật đề nghị, muốn dùng đến đứa nhỏ này.” Hán tử nói liền một hơi, thấp giọng thỉnh cầu “Hơn nữa … đứa nhỏ này cũng có chút đảm lược. Được bồi dưỡng thêm, tương lai ắt sẽ thành trụ cột của tàn binh.”
“Vậy được rồi. Còn về cái đề nghị gì đó …” Tư Mã Ý liếc xéo mọi người, lại ngáp dài một cái, huơ huơ cánh tay “… hôm khác sẽ từ từ giải thích rõ.”
“Tiểu nhân đa tạ thiếu đương gia” Hán tử cúi đầu thấp hơn “Chúng tôi đã thành công làm theo căn dặn của thiếu đương gia, đi gấp trong đêm, tìm đến ngôi miếu đổ, chỉ đáng tiếc …”
“Không. Các ngươi đã làm rất tốt rồi.” Tư Mã Ý đem cái bình thanh ngọc của tứ gia ra úp lấy một con ruồi bay lên từ đống thủ cấp trong rương gỗ “Không để ai phát hiện ra chứ?”
“Chúng tôi sau khi xong việc đã đem hiện trường bố trí lại một chút, thuận đường giá họa cho quân Hắc Sơn dưới trướng Trương Yến, cừ soái Hoàng Cân Hồng Trù trước kia. Không để lại bất kỳ hậu hoạn nào.”
“Thì ra Trọng Đạt cháu đã sớm có hậu chước?” “Hồng Trù? Hắn chẳng phải là cùng với đám người Bốc tướng quân từ trước đã có va chạm sao?” “Lần này bọn chúng đấu đá lẫn nhau, sẽ không để ý tới chúng ta nữa!” “Vậy sao? Đám người Hắc Sơn quân từ giờ trở đi ba mặt có địch, thật là một hòn đá giết chết hai chim!” “Ha! Diệu kế! Diệu kế đó!” “Trọng Đạt! Cháu từ lúc nào đã biết chúng ta lén cho người đưa hoàng kim đi vậy chứ?” “Hảo tiểu tử! Thì ra đã sớm an bài? Vậy mà không nói sớm!” “Trọng Đạt! Bọn ta về sau toàn bộ gia tộc đều nghe lời cháu hết!”
Tư Mã Ý đẩy đám thúc bá đang vây chặt lấy y vừa ôm vừa hôn ra, cầm lấy chiếc nhẫn có hình khô lâu nhuốm máu mà người đưa tin mang về từ ngôi miếu đổ sáng nay lên, đưa ra trước mặt hán tử.
Lưu Đại trợn trừng mắt, bỗng nhiên đứng lên, hoàng kim lăn lóc trên đất.
Hán tử vẻ mặt nghiêm trang kính cẩn, cung kính quỳ xuống, tiếp lấy chiếc nhẫn mà thiếu niên trước mặt giao phó.
Chiếc nhẫn này, không chỉ mang theo tương lai của tổ chức, mà đồng thời, còn liên quan đến cả vận mệnh chung của toàn bộ gia tộc phía sau.
Phàm là thủ lĩnh đã mang chiếc nhẫn này, đều phải đưa vinh nhục sinh tử cá nhân ra sau chót, mà đem vinh nhục lợi ích của chủ tử Tư Mã gia lên hàng đầu. Nếu cần thiết, thậm chí đem bản thân hóa thành thức ăn, thậm chí thành bùn đất, bảo vệ Tư Mã gia phát triển lớn mạnh.
Nếu không có được giác ngộ này, không kể võ công mạnh tới mức nào, trí tuệ cao tới đâu, cũng không có tư cách đeo chiếc nhẫn kia.
Ngày đó, Lưu Đại chính là vì tiền đồ bản thân và vinh nhục cá nhân, quyết tâm rút lui, mua quan cầu tước, tranh danh trục lợi.
Trước mắt mọi thứ giống như lịch sử đang diễn lại, điều không giống xưa là, bản thân mình từ người trong cuộc, lui về một góc, trở thành kẻ đứng nhìn.
Thời khắc này, Lưu Đại trong lòng ngổn ngang, cảm giác khó chịu.
Nhưng chẳng một ai để ý tới cảm giác của hắn.
“Từ giờ trở đi …” Tư Mã Ý lãnh đạm nói “… ngươi chính là thủ lĩnh đời thứ năm.”
“Trọng Đạt điên rồi sao? Bỗng nhiên tùy tiện đưa ra quyết định …” “Hắn còn chưa có công lao thực tế gì mà?” “Tàn binh của chúng ta trước giờ chưa có thủ lĩnh còn trẻ như vậy …” “Không, hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, so với Cảnh béo mập cũng không hơn kém là bao!” “Tuy nói là hắn mới hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn, nhưng chức vụ thủ lĩnh, trước sau …” các trưởng lão lộ vẻ nghi hoặc, liếc trộm lẫn nhau, trong lòng ngầm hiểu, trong đầu dù có ngàn vạn câu hỏi, nhưng ngại ngần vì vừa mới hứa hẹn xong, nên đành biết điều im tiếng.
Tư Mã Ý nhận thấy, trong lúc hắn đưa chiếc nhẫn đi trong không trung, gã thiếu niên mày rậm mới rồi làm hắn tươi cười sảng khoái, lại chăm chú nhìn chiếc nhẫn khô lâu ánh lên tia mê hoặc trong tay hắn, len lén nuốt nước bọt.
Trong khoảnh khắc đó, hai người tựa như hiểu ý, trao đổi cho nhau một ánh mắt.
Hai người bọn họ không chú ý, cùng lúc đó, Lục Sương vẫn luôn cung kính quỳ bên cạnh, cũng ngước lên nhìn chiếc nhẫn khô lâu đó, vẻ mặt sáng lên.
Hán tử nhận lấy chiếc nhẫn, tra vào ngón trỏ của tay phải, kiêu hãnh đứng lên, cúi đầu chắp tay.
Thiếu niên mày rậm không hề tránh né ánh mắt của Tư Mã Ý. Đôi môi khô nứt của hắn, cùng lúc với hán tử mở ra.
“Kế Khôn nguyện làm Tư Mã gia lớn mạnh.”
Chính lúc hắn đang nhỏ giọng bắt chước lời nói của Kế Khôn, lẳng lặng trong lòng phát ra một lời thề.
Rồi sẽ có một ngày, tên của tôi, sẽ do tôi nói với ngài trong cùng một tư thế, rõ ràng vang dội mà xuất ra.
“Liệu Nguyên Hỏa nguyện làm Tư Mã gia lớn mạnh.”
- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 03 - Chương ba - Quy nhân quá khách (Người trở về, khách qua đường)