- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 00 - Tự chương - Giẫm lên vết xe đổ
Tự chương – Giẫm lên vết xe đổ
Hộc. Hộc. Từ rừng cây xào xạc truyền tới tiếng thở dốc tạp loạn. Cước bộ gấp gáp giống như đuổi theo độc xà về sào huyệt, khiến cho cây cỏ bên đường gãy gập đôi. Hộc. Hộc. Hộc.
Vừa rồi còn nghe thấy xa xa có tiếng vũ khí giao tranh, lại thấy tiếng gào thét thảm thiết khiến lỗ tai tê dại, giờ đây chỉ còn lại tiếng cây cỏ rì rào.
Hứa Định khẽ vuốt cái chân phải vừa mới băng bó, vết thương vì di chuyển mạnh mẽ lại nứt toác, rỉ ra chút máu bầm. Y gấp ngược tay áo, thấy bên trong có bốn chữ được viết vội vàng bị mồ hôi thấm lên dần hiện ra.
Hỏa đào. Đệ truy.
Không sai, là bút tích của chính mình. Để xác định thực hư, y ngoái đầu hỏi tùy tùng :”Bọn ta đang đuổi theo Liệu Nguyên Hỏa, có đúng không?”
Những kẻ thân tín đi theo Hứa Định nhiều năm, đối với chuyện đầu óc có vấn đề của chủ tử đã thành thói quen. Hắn gật đầu đáp: ”Đại nhân, Mậu hương hầu Hứa Chử đại nhân đã đuổi theo trước, còn đại nhân sau khi băng bó vết thương, sẽ dẫn truy binh đuổi theo hội hợp.”
Quả nhiên là như vậy. Chuyện vừa mới phát sinh, ta không có quên. Tất cả đều là thật.
Hứa Định tăng nhanh cước bộ, không cẩn thận đạp lên rêu xỉ, cước bộ bất ổn, tùy tùng hai bên lập tức đỡ lấy tay Hứa Định, giữ cho y ổn định lại.
“Đại nhân, cẩn thận.”
Hứa Định cơ hồ quên mất, hai mươi năm trước, bản thân di chuyển như bay, cường tráng hùng vĩ ra sao. Cầm đao chém người, mà cả người lẫn tường bị phân làm đôi.
Thời gian như bay, đã bỏ ta rồi.
Thời trai trẻ đoạn tuyệt với bên ngoài, về già lại bị bên ngoài lạnh lùng không đếm xỉa. Y không cách nào tưởng tượng được, trước buổi thọ yến, thậm chí có đám triều thần tuổi trẻ mời rượu Hứa Định còn không biết lão già này ngày trước máu tanh hung tàn, còn nói Hứa lão sư quả thực từ mi thiện mục, sắc mặt như tiên ông, chẳng trách lại có thể thọ đến thế – mẹ kiếp. Các ngươi là đám trẻ ranh còn chưa dứt sữa mẹ. Lão đầu suy nhược vô lực trong mắt các ngươi, cũng giống như các ngươi từng trải qua một thời tuổi trẻ tráng kiện.
Là năm tháng đã đem khí thế tàn ác đầy người của ta gột rửa sạch sẽ, hay là ta mượn năm tháng để quên đi chuyện ác nghiệt khi xưa?
Hứa Định trán đầy nếp nhăn, mồ hôi túa ra như mưa. Có phải là do phục vào thang thuốc kia không? Hoa Đà khi còn sống từng cảnh báo rằng: “Thể chất của ngươi không thích hợp sử dụng lâu dài thái tử sâm cùng với điền thất. Nhưng ngươi để trì hoãn bệnh tình chuyển biến xấu, còn dùng thêm hoàng liên, mặc dù có thể ức chế bệnh tình, nhưng mà, về lâu dài, chỉ sợ đương quy vô lực, tự mình còn không sống được, chẳng qua là có hại vô ích.”
Ngươi căn bản là đang đánh cược mạng sống.
Chạy càng nhanh, khí huyết vận hành càng nhanh, Hứa Định càng cảm thấy hơi thở gấp rút, tim đập mạnh. Y cảm thấy đất dưới chân như trống rỗng, mồ hôi to như hạt đậu chảy dài từ thái dương tới vai gáy.
“Đại nhân …” gã tùy tùng bên trái ngó thấy Hứa Định bắt đầu bước đi loạng choạng, không khỏi ân cần hỏi han “ … chi bằng nghỉ ngơi một chút, chờ đại đội tới nơi, hội hợp đuổi tiếp?”
“Câm mồm.” Hứa Định chau mày nhíu mắt, bọng mắt màu đen càng như sưng thêm. “Ta đã không còn thời gian nữa.”
Chờ đợi lâu như vậy, y vẫn mong có cơ hội này. Bao nhiêu năm qua, y ngày đêm suy nghĩ, không cách nào yên giấc, cũng chỉ bởi huyết thù ân oán nửa đời.
Y hiểu rõ, bản thân đã quá năm mươi, bệnh tình tích lũy từ lúc tuổi trẻ tới giờ ngày càng chuyển biến xấu, nếu như lần này không bắt nổi kẻ thù kia, thì đời này, e rằng không còn cơ hội báo thù cho phụ thân nữa.
Phụ thân đã vì hai huynh đệ bọn ta gửi gắm nhiều như vậy, nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong, Hứa Định ta thực uổng công làm người.
Tóc mai hoa râm, lão già Hứa Định mỗi lúc lại tiếp cận phụ thân một phần, sự cắn rứt và tự trách trong nội tâm cũng tăng thêm một phần.
Phụ thân, người ở trên trời có linh, nhất định phải phù hộ cho con và đệ đệ.
Ông trời lại lạnh lùng với nhân gian.
Từ phía khu rừng bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng động phân thiên liệt địa, trong phút chốc, cảm giác như núi nghiêng đất lở. Chợt nghe một tràng tiếng cười vang quen thuộc, Hứa Định vội vàng ngừng cước bộ.
“Là tiếng của Hứa Chử đại nhân!” “Đại nhân! Bên kia!”
Hứa Định cùng tùy tùng lập tức vòng ngược lại, dọc đường đoản đao trong tay Hứa Định vung vít không ngừng, cành cây hay dây leo đều bị chém bay như lá. Một chốc, những thân cây khô phía trước bắt đầu xuất hiện những vết chém của rìu, nhiều bộ phận cây cối còn cắm đầy phi tiêu, chủy thủ và đoản câu. Phía trước, vài chục gốc cây bao quanh cây cổ thụ, đều xiêu vẹo nghiêng ngả, bị bẻ gãy nghiền nát, phân biệt không ra vết máu loang là của ai, nhuộm đầy bốn phía.
Huyết dịch đậm đặc theo đầu lá nhỏ xuống đất. Hứa Định một tay siết chặt bào đao, tay còn lại từ bên hông rút ra đoản đao đề phòng. Đám tùy tùng rối rít rút trường kiếm, phân ra đứng ba mặt trái phải và sau, ngưng thần hộ vệ.
Soạt soạt soạt soạt.
Hứa Định đưa tay ra dấu, gã tùy tùng vốn là đứng bên phải lập tức đứng lên phía trước Hứa Định, còn gã thị vệ đứng đề phòng phía sau lập tức lên thay, nghiêng người quan sát, đồng thời phòng bị cả hai mặt phải và sau.
Sột soạt sột soạt.
Kẻ nấp trong lùm cây bị hữu thị vệ một kiếm xuyên yết hầu, còn không kịp gào thét một tiếng, liền sau đó một đám nhân mã giơ đao hết sức bổ về phía hữu thị vệ, bỗng Hứa Định hét to một tiếng, khiến nhân mã hai bên ngừng lại.
“Đại, đại nhân …” Gã lính mặc quân phục Tào quân chỉnh lại mũ áo, liên tục xoa nắn cái cổ rướm máu, thanh âm phát run. “Tiểu, tiểu nhân là thập trưởng Vương Chiêu của đệ tam doanh dưới quyền Mậu, Mậu hương hầu Hứa Chử đại nhân. Vừa rồi phụng, phụng mệnh Mậu hương hầu, chia thành ba tiểu đội, đuổi theo trước, tìm diệt thích, thích khách, mới vừa nghe tiếng đuổi, đuổi tới, lại phát hiện ra đại, đại nhân …”
Mẹ kiếp. Bị đám phế vật này làm lãng phí thời gian.
Ánh mắt Hứa Định quét qua đám người vẻ mặt ngu đần này, vốn là binh lính bị lạc trong rừng sinh ra hoảng loạn, hơi không nhịn được, tay phải phất lên, quay mặt đi chỗ khác.
Rõ ràng động thân trước bọn ta, vậy mà đuổi không được, lúc quay về phải kêu đệ đệ trừng trị đám phế vật này đến nơi đến chốn.
Tả thị vệ nhẹ giọng chỉ điểm đám lính vừa mới tới, phân ra đứng khắp nơi. Hữu thị vệ giơ cánh tay lên, kiểm tra thấy một vệt máu chảy ra, nhịn không nổi trợn mắt nhìn đối phương. Kẻ vừa gây họa không dám nhìn lại, so vai rụt cổ, cúi đầu trốn ra phía sau đồng bọn. Cả đám người bám theo sau Hứa Định và các thị vệ, tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khoảng thời gian một nén hương, Hứa Định cuối cùng cũng dẫn đám bộ hạ thoát khỏi cánh rừng. Ánh sáng chói mắt từ vòm lá chiếu xuống, rộng mở trong sáng, thị lực Hứa Định không còn như lúc tráng niên, bèn lấy đao che trán, đợi nhãn tình thích ứng với ánh sáng, mới chợt phát hiện ra, đập vào mắt, là nơi chốn mà trong trí nhớ hẳn là rất quen thuộc.
Những năm gần đây, mỗi năm ít nhất hai lần, y cùng đệ đệ, bất kể mưa bão, vẫn lẳng lặng tới đây, để nhắc nhở mình không được quên đi món nợ máu.
Vốn hai người đã từng ở chốn này lập lời thề, tới lúc về già, dắt theo thê thiếp con cái, trước là tới dâng hương bái lạy, bất giác quang cảnh đã trải qua mấy chục năm rồi.
“Phụ thân, tại sao gia gia lại ngủ ở trong đó? Gia gia có yêu thương con không?”
“Phục nhi …” Hứa Định khẽ vuốt ve đứa con càng lớn càng giống Hứa Lâm, ngữ điệu nghẹn ngào “… gia gia là gia gia tốt rất yêu thương phụ thân và thúc thúc, nếu như gia gia còn sống … nhất định sẽ rất yêu con”
Chỉ tiếc là, mấy chục năm nay, bọn ta vẫn chưa hoàn thành một việc.
Thời gian. Cuối cùng, vẫn lại là thời gian.
Thời gian biến anh hùng thành cẩu hùng, biến kẻ thù thành người đã chết, cũng làm cho người xấu trở thành người tốt.
Đối mặt với thời gian, thù hận dù cường đại, cũng không địch nổi.
Muốn báo thù, thì phải tranh đấu cùng với thời gian. Muốn bắt kẻ thù trước khi chết già, phải nắm lấy cơ hội sau cùng, tự thân động thủ, báo thù cho phụ thân.
Hứa Định tự trấn an bản thân, liên tục xác nhận lại trước mắt chính là mộ địa của phụ thân Hứa Lâm. Cành dương liễu phất phơ, nhiều năm trước chính tại nơi này hai huynh đệ đích thân trồng cây tưới nước, ta nói trồng cây để cho phụ thân khỏi chịu cảnh dầm mưa dãi nắng, nên trồng sau bia mộ phụ thân. Sau năm ấy, Chử còn cảm khái mà nói, ca, đứa con mới lớn của huynh so với cái cây này xem ra còn cao hơn, vậy mà bây giờ – bây giờ.
Gốc cây nhỏ kia, giờ đã biến thành một thân cây thối rữa xiêu vẹo. Thân cây nghiêng sát mặt đất, phần bao quanh mộ phần từ sớm đã bị hủy hoại, những vũng máu lớn nhỏ thấm vào mộ phần, tạo thành khoảnh đất đỏ hình đầu lâu khiến người nhìn phải kinh sợ.
Hứa Định hai chân phát run, vội cất bước, mỗi bước đi, khí huyết lại một lần cuộn trào, trái tim tựa hồ như muốn phá lồng ngực mà thoát ra.
Một giọt mưa rơi lên trán Hứa Định. Mưa rơi lất phất, mắt nhìn mờ mịt. Bên cạnh thân cây gỗ, vốn là nơi đặt bia đá khắc tên phụ thân và mộ chí, thế mà hiện giờ úp sấp một kẻ đầy mình thọ thương, toàn thân bất động, giống như tiền vàng dính chặt lên bia mộ, vừa tầm che khuất bia đá, gió thổi không đi.
Huyết nhân loáng thoáng nhưng với trang phục trên thân kia, hộ giáp kia, hồng bào rách nát kia, cùng với chiếc khăn cổ phất phơ trong gió … Hứa Định cắn chặt răng. Là hắn.
Bên cạnh hắn, là dấu tích của Hứa Định và Hứa Chử hai huynh đệ hàng chục năm nay quỳ lạy quá nhiều mà hình thành vết lõm hình tròn, lúc này đây, đang có một thân ảnh khổng lồ, mặc nhiên quỳ xuống.
Quỳ đến rách toạc, quỳ đến chảy máu.
Hắc bào phiêu phiêu, tiền vàng ở đâu còn sót lại cùng với lá rụng lẫn vải nhuốm máu tung bay trong không trung. Cỏ vực giống như đuôi chó khom mình trong cơn gió, tựa như lão đầu chẳng chịu hàng phục thời thế, liên tục đập vào đầu ngón tay run rẩy của Hứa Định. Hứa Định râu tóc bạc trắng, thần tình tiêu sái, bước trên mặt đất mềm mại đỏ hồng, trong phút chốc không rõ là hưng phấn hay sợ hãi. Môi y rung động, cố nén kích động, loạng choạng chạy tới trước mộ.
“Đệ đệ! Đệ cuối cùng cũng thành công vì phụ thân …”
Leng keng. Bào đao trong tay Hứa Định rơi xuống đất.
Ca, muốn nghe, chuyện cười, không.
Kinh ngạc không nói nên lời, như vẫn không thể nào tin được sự thực trước mắt.
Có một, trí giả, họ Hứa, vì báo thù, cho cha, nên muốn, huynh trưởng, vừa có tài ăn nói, lại tốt bụng, diễn lại, quá trình, phụ thân, ngày đó, bị hành thích, dẫn dụ kẻ thù, hiện thân, làm lại, trò cũ.
“Mẹ, mẹ kiếp …”
Bóng dáng cự thú nằm trên đất, bóng dáng mà suýt chút nữa Hứa Định đạp lên, nhìn gần thì ra găm đầy chủy thủ, đoạn thương và phi tiêu. Thoáng nhìn tưởng như đó là hình chiếu to lớn của một con nhím.
Thân hình to lớn từng tráng kiện vạm vỡ, đã sớm theo năm tháng biến thành bùng nhùng. Tuy chưa đến mức chảy nhão, cũng đủ khiến người bên cạnh chán nản hiểu rằng cái gọi là dũng năm xưa không còn nữa.
Như thân ảnh hi sinh tráng liệt hiện giờ, giống như túi da bị mũi kim mũi dùi đâm thủng thoát khí, ảm đạm chán chường, khiến cho người chứng kiến không khỏi hết sức bi ai, nội tâm càng thêm mấy phần tuế nguyệt vô tình, bi thương không tiện rói ra.
Biết rằng, ngày đó, diệt tàn binh, tắm máu, Tư Mã gia, chủ mưu Hứa Định, bệnh nguy, theo thuyền, dọc đường, tới Duyện châu, kẻ kia, nhất định, động thủ.
Từng có một độ, thân thể tuyệt cường to lớn không gì sánh bằng này, trong nháy mắt quật ngã không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt năm xưa, sai người lấy kềm gắp thương gãy, không đau không ngứa, lại thêm nếu như rên lên một tiếng, toàn bộ tài sản thuộc về các ngươi – hào khí ngút trời, dũng mãnh đứng đầu ba quân, há chẳng phải là hào kiệt một thời đó sao?
Từng có một độ, đôi bàn tay khổng lồ này, siết chết chiến thần Lữ Bố, đem bao nhiêu danh tướng thích khách có ý đồ gia hại Tào Tháo, nghiền nát trong lúc kể chuyện cười, chẳng phải là danh tướng một thời ư?
Ta đã đi qua rồi, năm tháng vô tình. Kẻ phải già … chung quy cũng phải già.
“Con mẹ nó, đệ, đệ không phải là vẫn luôn mạnh hơn ta sao? Đệ sao lại, sao lại có khả năng bị đánh bại? Con mẹ nó, đó không phải là kế sách đệ đề nghị sao? Đệ đáng ra đã chuẩn bị chu toàn rồi chứ, sao, sao lại có thể …” Hứa Định nổi hết gân xanh, trợn mắt nghiến răng, da thịt trên mặt vặn vẹo méo mó, giận mà lại bi ai, quỷ dị thần thương. “Mẹ nó, con cái Hứa Gia sao lại có thể vô, vô dụng như vậy … Đừng có đùa nữa, chuyện này không buồn cười gì hết … Đứng lên! Con mẹ nó, ca bảo đệ đứng lên mà! Mau, mau đứng lên, đệ là đồ bị thịt vô dụng! Đồ con bò đần độn thối tha! Mẹ kiếp …”
Kinh Kha, hành thích, Tần vương, công tử, hiến đầu. Hiếu tử, báo thù, giẫm lên, vết xe đổ.
Dương liễu dính máu phất qua bờ vai run rẩy của Hứa Định, phất lên phất xuống, như vỗ về chơi đùa thi thể kiên tráng của Hứa Chử. Hai huynh đệ có chung huyết thống, ngăn cách nhau bởi khoảng cách vô hình giữa sinh và tử, chỉ muốn đem nhánh liễu nối liền bổ khuyết. Lão già Hứa Định không dám đụng vào thi thể đệ đệ, lại càng nói năng không được mạch lạc, mắng chửi thất thường. Hai mắt y hằn đỏ, hơi thở hổn hển phát run, sau khi mắng chửi xong, lại biến thành nghẹn ngào nức nở vì môi hở răng lạnh, khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ thương tâm.
Chử to gan, xin mượn, tấm thân tàn, của huynh trưởng, dùng một lần.
Phụ thân đi rồi, y cũng chỉ còn một đứa đệ đệ này nương tựa vào nhau.
Trên đời này người mà y không cần tính toán, không cần đề phòng, có thể khiến y chân chính đồng sinh cộng tử, cũng chỉ có người đệ đệ huyết mạch tương liên này mà thôi.
Chử, lại kể, thêm một, chuyện cười, khiến huynh, bình tâm.
Chử, kỳ thực, rất thích, kể chuyện, nhưng vẫn luôn, ghét nhất, kể, chuyện cười.
Nước mắt ác đồ, lúc này lại đáng quý như nước mắt người thiện lương. Mà giọt nước mắt đau thương nhỏ ra vì tình ruột thịt này, vừa mới rơi ra, đã bị những nếp nhăn trên khuôn mặt nuốt mất, không rơi lên vạt áo.
Đầy trời mưa bụi, giọt giọt rơi. Rơi lên Hứa Chử đang nằm trên nền đất đỏ trước mộ phần, khoảnh khắc vô hình biến mất.
Trên mặt Hứa Chử cũng có lệ. Hứa Định phát hiện, quỳ xuống trước mộ phụ thân, Hứa Chử hết sức mà chết, hai mắt cũng lộ ra hai hàng nước mắt kinh tâm động phách. Đôi mắt thường ngày thâm trầm tĩnh mặc, ẩn chứa hung quang, giờ khắc này cũng lại là hai hốc máu thâm sâu đáng sợ, tựa như cái hố do kịch chiến trên chiến trường để lại, gợi nhắc cái tráng liệt năm xưa mà không ai nhìn thấy được ….
Khiến người ta nghi hoặc chính là, mặc dù trên người cắm đầy binh khí, khắp người toàn vết thương, khuôn mặt Hứa Chử, lại vẫn duy trì một nụ cười an ủi thỏa mãn.
Hứa Định nhớ lại, phảng phất khi xưa hai người còn nhỏ, đệ đệ vì kể chuyện cười rất đặc sắc, lần đầu được cha khen ngợi, trên mặt của y, cũng từng hiện ra nụ cười mỉm ôn nhu thỏa mãn như thế.
Hứa Định cũng không quên, từ sau khi phụ thân bị thích sát, y và hắn, chưa từng một lần cười thực lòng.
Ngẫu nhĩ bất thận khán đáo tự kỷ đích đảo ảnh, dã vi đảo ảnh trung tự kỷ nhất kiểm hung ngoan đích bạo lệ hách bá.
Thời khắc này, Hứa Chử quỳ trước mộ phụ thân, nhưng vẫn cười thỏa mãn, vô cùng yên định.
Chử, lúc ban đầu, học cách, kể chuyện cười, chẳng qua là, bởi vì, phụ thân, ủ ê, không vui, tốn công, suy nghĩ, với hy vọng, pha trò, phụ thân, vui vẻ.
Đó lại là một nụ cười thư thái vì xúc động, đại thù đã báo.
Phụ thân, nhiều năm, ủ ê, không vui, chỉ vì, huynh trưởng, hận ông, không chịu, về nhà.
Hứa Định kiễng hai chân, lấy tay che hốc mắt đệ đệ, lẩm bẩm tự nói.
“Ca, vẫn luôn, thiếu đệ … một, chuyện cười, giờ đây, … trả cho đệ …” Hứa Định kích động nức nở, giọng nói ngắt quãng, giống như đệ đệ bắt đầu : “Người đời, đều chỉ thấy … ca ca, thông minh, … lại có, tài ăn nói, … Kỳ, kỳ thực, ca ca, vẫn luôn, không, không bằng … đệ đệ … ôi … đệ đệ, thông, thông minh…”
“Ôi ha ha, con mẹ nó, ha ha ha, rất buồn cười, đệ cứ như là, ôi … đã chết rồi, ha ha, … con mẹ nó, thực là buồn cười … hay lắm, vô cùng hay, ha ha ha …”
Hứa Định tóc bạc trắng đứng trước mộ phần đầy tiền vàng bay khóc khóc, cười cười, vang vọng bốn bề hoang vu quỷ dị, khiến sĩ tốt tại chỗ da đầu tê dại, rồi lại không khỏi bi thương.
Từ giờ trở đi, người đời sẽ không còn dám nói đệ không xứng làm con của trí giả Hứa Lâm nữa, cũng không dám chê cười mưu trí của đệ không bằng phụ thân và ca ca. Có thể thành công tự tay giết chết kẻ thù, lấy máu tế phụ thân, hết thảy đều là công lao của đệ.
“Đệ …” Ánh mắt lâu nay vốn âm hiểm của Hứa Định lộ ra sự yên bình ôn nhu hiếm có. “ … nghỉ ngơi đi”.
Phụ thân, người cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Đệ, nếu như có thể, ca ca rất muốn hy vọng có thể được đệ kể cho ca ca nghe một câu chuyện cười, đem chuyện đệ giết kẻ thù ra sao, làm chuyện cười, rủ rỉ vào tai ta.
Không còn, đệ, ca ca, cũng, … không cười nổi rồi.
Nhớ tới ngữ khí quen thuộc của đệ đệ, Hứa Định lại cảm thấy bi thương không chịu nổi.
Vì giết kẻ này, cái giá phải trả quá lớn.
Ở bên kia mộ địa, tả thị vệ bước tới nhặt lại cây đoản phủ Hứa Chử quen dùng, cùng với hữu thị vệ hợp lực lật huyết nhân đang nằm trên bia mộ sang một bên. Sĩ tốt lấy huyết nhân làm trung tâm, tụ dần lại thành vòng tròn. Hứa Định vừa lau mồ hôi, vừa xoa nhẹ bụng mắt sưng vù hiện đen. Đám thị vệ mở áo huyết nhân, tỉ mỉ kiểm tra vết thương, cân nhắc trận huyết chiến vừa trải qua.
Đương lúc ánh mắt Hứa Định quét qua khuôn mặt huyết nhân độc nhãn cùng với Hứa Chử không hẹn mà đều mạng một nét cười nhàn nhạt, y giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ được điều gì, kịch liệt ho khan, lông chim màu đen trong tay áo bay xuống đất đỏ, nỗ lực nói ra một câu.
Một câu khiến mọi người có mặt không sao giải thích được.
“Chuyện cười”
… Là ngươi.
Năm Thái Hòa, vì Ngụy Minh đế mới lên ngôi, cục diện chính trị bất ổn, đối ngoại vừa mới bình định loạn Trương Phách, Gia Cát Cẩn, đối nội Mạnh Đạt lại rục rịch dục động.
Cho nên chuyện Hứa Chử cùng thần bí độc nhãn thích khách tới trước mộ Hứa Lâm, kẻ tri tình đều nói năng cẩn trọng, lấy cái cớ bệnh tật mà che giấu đi.
- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 00 - Tự chương - Giẫm lên vết xe đổ