- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 01 - Chương một - Tàn phế chẳng còn đường
Chương thứ nhất – Tàn phế chẳng còn đường
Trên dòng Hoàng Hà cuồn cuộn mênh mông, vài chiếc chiến thuyền nhỏ hơn lầu thuyền đang trôi chầm chậm dọc theo khúc quanh hẹp (hạp ngạn) hiểm yếu kì dị. Nha kì chữ Ngụy và chữ Hứa tung bay đón gió, từ nửa canh giờ trước, lúc thuyền bè mới vào đoạn Hoàng Hà thuộc Duyện Châu, tài công đã được căn dặn hạ buồm phụ, theo gió căng màn, đem cảnh sắc tráng lệ dọc đường thu vào hết tầm mắt.
Sóng trắng ngập trời, bãi rộng sông sâu. Bên trên bầu trời xanh, đôi chim ưng một lớn một nhỏ đang truy đuổi theo một con chim trấm thụ thương, tả hữu bao vây, trên dưới giáp kích, tiếng kêu phát ra, không tới được tai.
Sự kinh hiểm trong không trung cùng với sự bình lặng trên sông như tạo thành thế đối lập cường liệt, đồng thời hấp dẫn không ít ánh mắt thủ binh đang buồn chán đến chết trên chiến thuyền. Một bộ phận sĩ tốt liền mở ra một ván cá cược, xem bên nào sẽ thắng.
Trên chiếc chiến thuyền có nhiều sĩ tốt thủ vệ nhất trong đoàn thuyền, một lão giả hắc bào phất phơ phục vào chén thuốc đắng người hầu mới sắc xong, tựa như đang suy tư, một mình bước đi thong thả về phía đầu thuyền, mặc nhiên đứng lặng yên.
Hắc bào rộng căng phồng như cánh buồm không giấu nổi tấm thân chinh chiến nửa đời mà ngày càng gày yếu đi, lão giả hai tay khép vào trong trường bào, nhìn về phương xa, hai gò má hõm sâu, bên dưới là chòm râu dài trắng xám rối bời trước gió. Y nheo mắt lại, bọng mắt sưng vù hiện đen dưới ánh mặt trời càng làm lộ ra thần sắc có bệnh.
Ba con chim đâm bổ vào nhau, trên đánh dưới đập, lông vũ trong lúc đuổi nhau rơi xuống, một chiếc lông đen nổi bật lẻ loi bay tới trước mặt lão giả. Y xòe bàn tay ra, nắm lấy chiếc lông đen, mới phát hiện ra chiếc lông nhuốm máu. Y ngẩng lên nhìn trời. Chim ưng và trấm từ sớm đã đi đâu không rõ, mới rồi còn là một trận đuổi giết ngắn ngủi mà kinh tâm, đại khái đời này cũng không thể biết rốt cục thắng bại ra sao.
Lão giả nắm lấy chiếc lông đưa vào trong áo bào, rồi lại nhìn ra khoảng không mênh mông. Trời cao câm lặng, người cũng chẳng có lời, bốn bề chỉ còn tiếng sông lớn gào thét.
Y đã qua thiên mệnh chi niên (50 tuổi), ngày hôm nay, một lần nữa lại đánh cược mạng sống với ông trời.
“Đại nhân! Thuyền phía trước báo về, bốn dặm ngoài hạp loan, có một đống gỗ trôi giữa dòng sông, cản trở việc tiến về phía trước”
Sĩ tốt chỉ về hướng tên lính truyền tin đang vẫy hồng kỳ ở thuyền phía trước, quỳ xuống bẩm báo với Hứa Định.
Hứa Định khẽ ho một tiếng, từ trong ống tay áo xuất ra hai cánh tay khắc đầy những chữ nhỏ bằng đao, tựa như phát hiện ra điều gì bí mật, tỉ mỉ đọc lại một lần nữa, rồi mới kẹp lấy chiếc mũ màu đồng đen trên đầu, xốc lại trường bào màu đen bó lấy tóc gáy. Da thịt từ sớm đã không còn căng chắc như năm ấy, mà lấm chấm trên đó, là những văn tự theo năm tháng khắc khổ đã trở nên nhăn nhúm.
Trước lúc lên thuyền, y và đệ đệ cùng nhau dâng hương, đệ đệ y không nhịn được cũng phải nói:
“Ca, huynh khoác lên, bộ y phục, này, rất giống, phụ thân.”
Hiếu tử phục thù, giẫm lên vết xe đổ. Hai ta hôm nay sẽ vì phụ thân mà báo thù.
Qua hết hôm nay, trên đời này sẽ không có kẻ nào cười chê đệ không giống phụ thân, ta cũng không còn phải thấp thỏm đề phòng, lo lắng hắn sẽ tới đòi món nợ trước đây nữa.
Từ khi lọt lòng mẹ tới giờ, đệ đệ Hứa Chử của Hứa Định đã bị người đời giễu cợt. Bọn họ nói, thân là kẻ đứng đầu danh sĩ Tây Lương, trí giả Hứa Lâm quân sư số một thiên hạ, đứa con sao lại giống con bò đần độn, tứ chi phát triển, một thân man lực, nhưng lại không được di truyền đầu óc thông minh của phụ thân. Còn có lời ra lời vào, rằng Hứa Chử chẳng phải con đẻ của Hứa Lâm, mà chỉ là con quái vật do Hứa Lâm nhặt về mà thôi. Cho dù có người bằng lòng thừa nhận Hứa Chử đích xác là con của thiên hạ đệ nhất trí giả Hứa Lâm, thấy Hứa Chử hung ngoan cương mãnh, rốt cục vẫn là không nhịn được phải lắc đầu thở dài nói, thật đáng tiếc.
Chỉ cần đệ có được trí tuệ di truyền của phụ thân, thì thật tốt quá.
Hứa Định tâm lý biết rằng, đệ đệ mỗi lần nghe người ta nhắc tới ca ca mình thông minh, giỏi ăn nói, nội tâm lại cảm thấy rất khó chịu.
Hứa Định biết rõ rằng, đệ đệ căn bản không ngu ngốc. Hắn chẳng qua bị người đời cho là vậy, nên ấn tượng đương nhiên khó khăn, mới luôn không có cơ hội thể hiện tài trí mà thôi.
Y cùng đệ đệ lúc nhỏ từng nghe phụ thân kể qua chuyện Nghi hàng xóm trộm rìu. Chỉ cần người khác cho là mình đần, không cần biết rốt cục mình đã làm chuyện gì, hoặc là căn bản đã không làm gì, nhất cử nhất động của mình, trong mắt bọn họ, đều bị cho là đần.
Bởi vậy, lúc Hứa Chử đưa ra kế sách này, nội tâm Hứa Định không còn gì vui hơn.
Y biết rằng, đệ đệ cuối cùng cũng vượt qua được khó khăn kia, quyết tâm rửa sạch nỗi nhục trước đây.
Từ sau khi Hứa Chử trên núi ở Đàm Huyện nhận ra thủ lĩnh tàn binh Liệu Nguyên Hỏa, biết hắn chính là hung thủ giết cha, Hứa Chử chưa có một khắc nào ngừng nghĩ về việc giết kẻ thù. Nhiều năm trôi qua, hắn từng nhiều lần giao thủ với Liệu Nguyên Hỏa, nhưng trước sau vẫn thiếu mất một đòn sau cùng, không cách nào giết thành công con quái vật đáng ghét đánh mãi không chết đó.
Hứa Chử không quên, năm ấy, Tào Tháo có địa vị ngang với phụ thân qua đời, bản thân bi thương đến nhường nào, phảng phất gặp lại cái đau thương như lần Hứa Lâm ra đi.
Hắn không trách Tào Tháo trước lúc chết quên thực hiện lời hứa, đem Tư Mã Ý giao cho hắn xử trí. Hắn nhớ, Tào Tháo đừng cho gọi hắn tới trước giường, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, hơi thở mong manh nói, Trọng Khang, Tư Mã Ý là người mà thái tử nể trọng, ta biết cho tới giờ ngươi vẫn chưa quên báo thù rửa hận, nhưng ngươi hãy đáp ứng ta, thái tử ngày nào còn tại vị, ngày đó vẫn cần lợi dụng Tư Mã Ý, ngươi tựu kế vì ta mà nhẫn nại thêm một chút, có được không?
“Chử, lắng nghe, lời căn dặn, của chúa công, thái tử, còn sống, Chử …”
Hứa Chử không cách nào nói tiếp. Ẩn đằng sau khẩu trang cương thú hắn cắn chặt môi dưới tới chảy máu đầm đìa. Hắn lặng nhìn gương mặt già nua yếu ớt của Tào Tháo, nhớ tới năm nó không cách nào tới kịp để gặp phụ thân vào giờ phút cuối cùng, rốt cục đau thương không nói nên lời, miễn cưỡng gật đầu, đáp ứng di nguyện của chủ tử Tào Tháo.
Bởi vậy, khi Văn Đế tại vị, Hứa Chử cùng Hứa Định hai người vẫn luôn đối với Tư Mã Ý nhiều lần nhẫn nhịn. Cho tới năm ngoái khi Văn Đế băng hà, Minh Đế kế vị, Hứa Chử được phong làm Mậu Hương Hầu mới hiến kế cho huynh trưởng Hứa Định, lấy phương thức trước dễ sau khó từng bước từng bước báo thù.
Trước diệt Liệu Nguyên Hỏa, sau đến Tư Mã Ý.
Tư Mã Ý với thế lực khắp trong triều dường như khó hạ thủ, nhưng mà không còn liên quan tới Tư Mã Ý, Liệu Nguyên Hỏa thậm chí đã thành người dưng, cho dù đem hắn giết đi, lấy quan hệ hiện tại giữa hai người mà cân nhắc, Tư Mã Ý chắc cũng sẽ không vì y mà trả thù đâu.
Lần trước cùng huynh trưởng liên thủ, suýt thành công đem tàn binh cùng Tư Mã Gia nhổ cỏ tận gốc, cũng đã là chuyện từ vài chục năm trước rồi.
Lúc ấy Hứa Định thân là thủ lĩnh tàn binh mượn việc Tào Tháo ở Vũ Âm bị Lục kỳ Phượng Sồ bức không còn đường chạy giải quyết chuyện ém lương của Tư Mã gia, liên tiếp đem các thúc bá trưởng lão Tư Mã gia ra đồ sát tắm máu, nhưng tại thời điểm sau cùng, lại bị Liệu Nguyên Hỏa cứu đi gã què đó cùng với đại công tử Tư Mã gia.
Nhiều năm sau, hai người vì báo thù cho cha, nhiều lần cùng với Tư Mã gia và dư chúng tàn binh đối đầu, nhưng trước sau vẫn không giết được hung thủ Liệu Nguyên Hỏa cùng bàn tay phía sau là Tư Mã Ý.
Bởi vậy, Hứa Chứ mới nghĩ tới kế sách này.
“Kinh Kha, thứ Tần, công tử, hiến đầu. Hiếu tử, phục thù, đi theo, vết xe đổ.”
Đôi mắt ẩn giấu đằng sau màn lụa đen của Hứa Chử lóe lên thâm hiểm.
“Chử to gan, mượn thân tàn, của huynh trưởng, dùng một lần”
Hứa Chử loan tin, nói dối rằng huynh trưởng Hứa Định bệnh không cứu được, mạng không còn giữ được lâu nữa, trước lúc chết muốn theo thuyền dọc Hoàng Hà qua Duyện Châu tới bái tế trước mộ phần phụ thân, hoàn thành tâm nguyện sau cùng, vừa là dùng kế này để dẫn Liệu Nguyên Hỏa nhiều năm không còn xuất hiện ra, cũng là để chứng minh cho người đời thấy mình trí kế không kém phụ thân, cũng không làm nhục danh tiếng của phụ thân, song kế tề phát, nhất tiễn hạ song điêu.
“Biết được, năm ấy, diệt Tàn binh, tắm máu, Tư Mã gia, chủ mưu Hứa Định, bệnh nguy, theo thuyền, dọc đường, Duyện Châu, gã đó, nhất định, sẽ ra tay.” Hứa Chử vô cùng kiên định.
“Chúng ta, không để, kẻ thù, sống thọ, cách nghĩ, đối phương, cũng sẽ, giống vậy”
Cố ý chọn lựa con đường giống hệt năm ấy tàn binh thích sát Hứa Lâm mà đi, Hứa Chử cũng hiểu rằng, với tính cách và cách hành sự của Liệu Nguyên Hỏa, hắn nhất định sẽ đưa đầu vào lưới, tiếp tục sử dụng phương thức cũ, giết kẻ họ Hứa một lần nữa.
Bởi vì, đối với Hứa gia mà nói, đó chính là sự sỉ nhục và xúc phạm lớn nhất.
Tương tự, đối với Hứa gia mà nói, trong tình huống này xuống tay giết được kẻ thù, mới là kết quả hoàn mỹ hoàn toàn rửa sạch được sự sỉ nhục gia tộc của họ.
Điểm này, Hứa Chử biết, Liệu Nguyên Hỏa cũng biết.
Hứa Chử hiểu rằng Liệu Nguyên Hỏa cũng rõ điểm này. Y hiểu rằng, Liệu Nguyên Hỏa là một kẻ điên cho dù trước mắt biết rõ có cạm bẫy, vẫn sẽ cố ý lao vào.
Hiếu tử phục thù, giẫm lên vết xe đổ.
Kẻ điên báo thù, giỡ vẫn còn chưa muộn.
Khi cừu nhân, thân nhân, địch nhân, ái nhân đều đã theo năm tháng đi trước một bước, kẻ ở lại vì nhớ tới mông tình ngày trước, lại nhặt nhạnh cảnh tượng trước đây, dốc hết tâm lực sau cùng, trăm phương nghìn kế, đem những năm tháng thỉnh thoảng lại thấy trong giấc mộng tái hiện trong hiện thực.
Vì thế, Hứa Chử không cần đoán cũng biết, kẻ còn sót lại Liệu Nguyên Hỏa, nhất định sẽ tới.
Nội tâm bọn họ đều hiểu rõ ràng, đây là một thời đại điêu tàn mà ngay cả cố nhân cừu nhân rồi cũng lần lượt biến thành tử nhân.
“Cản trở đường đi? Gã đốn gỗ, người muốn chết à? Còn không mau chóng dọn sạch?”
“Dừng thuyền! Mau phát tín hiệu cho thuyền bè phía sau, kêu mọi người dừng thuyền lại. Nếu không sẽ đụng lại thành một khối mất”
“Đại nhân! Thuyền phía trước báo về, hai dặm ngoài hạp loan, có một đống gỗ trôi giữa dòng sông, cản trở việc tiến về phía trước”
Tới rồi. Hứa Định vốn đang đứng ở đầu thuyền trầm ngâm suy tư chợt chậm rãi mở mắt, hai mắt tinh quang dữ dội, giống như con quạ đen già ngửi thấy mùi vị xác thối, hồi quang phản chiếu, lại nhặt nhạnh sức sống lúc còn trẻ tuổi, toàn thân hưng phấn phát run, áo bào như cánh giương ra, súc thế đãi phát.
Đã bao năm rồi, tính cách của ngươi vẫn cứ cố chấp như thế, vẫn dễ đoán như vậy.
Hứa Định thấy khung cảnh tái hiện, hưng phấn kích động mà lẩm bẩm tự nói. Cũng giống như lần trước, đầu tiên là lấy gỗ trôi làm cản trở dòng sông …
“Nếu chẳng phải tên đầu trọc thối năm đó bị ta một đao phân thây …” Hứa Định giật giật khóe miệng “… thì hôm nay hắn há chẳng đứng trên đám gỗ trôi, giận dữ thét lên, tấn công thuyền bè phía trước, chịu trách nhiệm tạo hỗn loạn sao?”
Đáng tiếc đứa con Quách Hoài của tên trọc thối từ sớm đã quy thuận Tào Ngụy, trở thành móng vuốt của Tư Mã gia, sẽ không giúp ngươi đâu. Hắc.
Thuyền bè đột nhiên dừng lại, bộ phận sĩ tốt không chuẩn bị trước ngã nháo nhào trong khoang thuyền. Chỉ có Hứa Định, cùng với đám thị vệ bên mình y, dường như đã dự liệu được trước, không bị lay động.
“Vì để chứng minh bản thân những năm lại đây bản lĩnh tăng lên, càng vì muốn làm loạn trận cước bên ta, giết chúng ta một trận trở tay không kịp, tiếp đến, hẳn là sẽ nhảy qua …”
Hứa Định ngẩng đầu chuyển dịch tầm mắt nhìn về chỗ vách cao hai bên bờ sông, nơi dễ đột kích thuyền bè nhất.
“… chỗ này”
Quả nhiên. Ở nơi Hứa Định đưa mắt tới, trên vách cao vừa mới hiện ra một người mặc hồng bào, dựa vào kiếm mà đứng, trong lúc áo bào tung bay chỉ lộ ra một thân ảnh thần bí mắt được che bởi hình đầu lâu quỷ dị.
Thân ảnh ấy trong lúc mọi người đang ngưng thần nhìn chăm chú lại chậm rãi đưa ngón trỏ ra, chỉ thẳng về phía Hứa Định đứng ở đầu thuyền.
“Nhìn kìa! Là độc nhãn thích khách!” “Cung tiễn thủ! Mau tới đây!” “Đại nhân! Xin hãy về phòng tránh đi!”
Liệu Nguyên Hỏa. Kẻhiểu ngươi nhất, quả nhiên, là người họ Hứa.
Hứa Định không để ý tới sự hỗn loạn được cố ý tạo ra xung quanh, nhè nhẹ thốt ra một chữ.
“Phừng”
Phừng.
“Cháy rồi!” “Gã đó bốc cháy rồi!” “Là ai đã bắn tên lửa?” “Không có! Bọn ta không có bắn!” “Quái vât! Hắn không phải là người! Là quái vật!”
Hứa Định lắc đầu cười khổ. Chút kinh hỉ này chẳng phải quá thiếu sót sao?
Liệu Nguyên Hỏa ơi là Liệu Nguyên Hỏa, những năm gần đây, là huynh đệ bọn ta tiến bộ quá nhanh, hay là ngươi vẫn giậm chân tại chỗ?
Trước khi ngươi chết dưới đao của hai ta, phải cho hai ta một chút thống khoái và kích thích mới đúng chứ.
“Các ngươi còn chưa chuẩn bị xong ư?”
Hứa Định bình tĩnh bước xuống thang, từ đầu thuyền bước thong thả hướng về phía lư lâu trung ương.
“Bởi vì, một con chó điên cho là đánh với mười mấy người, so ra dễ dàng hơn là đánh với mấy trăm người, sắp sửa theo từng câu độc thoại ta nói ra, sẽ từ từ hiện thân …”
Đám thị vệ bên cạnh Hứa Định rối rít rút binh đao ra, đám sĩ tốt gần cửa nhất cũng giương cung lên đợi, hướng về phía cửa ra vào duy nhất của lư lâu mà bao vây phòng bị.
“Khục khục” Dược lực phát tác, Hứa Định bắt đầu tuôn mồ hôi trộm. Y lấy tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên trán, hắng giọng, đứng thẳng người, khẽ vuốt chòm râu trắng dưới cằm.
“Nghe cho kỹ: Hứa mỗ thật sự rất thích ngươi, chỉ tiếc …”
“…”
Sóng đục cuồn cuồn, thanh âm mãnh liệt. Dự liệu thất bại rồi. Một câu độc thoại này, không có ai tiếp nhận, cửa lớn của lư lâu, vẫn đóng chặt như cũ.
Đám thị vệ đưa mắt nhìn nhau, chuôi đao đang nắm chặt bất giác thả lỏng ra. Ngay lúc mọi người còn đang trù trừ nên hay không nên nhìn về phía lão già Hứa Định, bỗng nhiên, ầm một tiếng, nguyên cả chiếc cửa gỗ, trong phút chốc hóa thành vô số mảnh gỗ bén nhọn mà bắn ra.
“Ô!” “A!” “Thế chỗ!” “Đau quá!” “Tới rồi! Thích khách tới rồi!” “Mau! Bảo vệ đại nhân! “Oa!”
“Cố ý kéo dài thì sao?”
Hứa Định đem bào đao chuyển từ tay trái qua tay phải, tay trái lại rút đoản câu bên hông tên thị vệ đứng cạnh ra.
“Bất quá cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết phí công mà thôi”
Soạt. Soạt. Soạt.
Lão già vận trang phục của Hứa Lâm năm ấy, theo khoang thuyền ngược ngạo đi ra, độc nhãn thích khách khoác lên mình trang phục của Liệu Nguyên Hỏa năm nào, giữa vô số binh khí sáng loáng, quan sát lẫn nhau.
Thù hận lúc một người còn trẻ, là độc dược khiến người ta già đi.
Nhưng thù hận lúc một người đã già, lại là xuân dược làm hồi phục sức sống tuổi trẻ.
“Đã bao năm rồi, nợ nần của chúng ta, đã đến lúc phải tính toán rõ ràng rồi.”Hứa Định bỗng nhiên tựa như trẻ ra thêm mười tuổi, cất cao giọng nói. “Hắc. Ngươi già rồi.”
Độc nhãn thích khách không đáp lại, chỉ lạnh lùng ngó chừng Hứa Định, từ bên hông rút ra chủy thủ, nhắm vào vị trí quả tim của Hứa Định.
“Không có di ngôn sao?”
Thích khách lắc đầu, trên mặt toát ra thần sắc khinh miệt quen thuộc.
Vẻ mặt thối tha này, đích xác là Liệu Nguyên Hỏa trời đánh không sai.
Năm ấy, hắn nhất định cũng dùng ánh mắt khinh miệt thư thế này, giết sạch đám cao thủ Tây Lương bao vây trùng trùng quanh hắn, cắt lấy đầu của phụ thân.
Mới nghĩ tới đây, Hứa Định đã không còn kềm nén được nữa. Y ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng, đem nỗi oán thù căm hận chất chứa trong thân thể mấy chục năm nay phát hết ra, trút vào một chữ đơn giản nhất mà trực tiếp nhất.
“Sát!!!”
Hồng bào lướt qua, máu thịt bay đầy. Vô số ngón tay, cơ quan nội tạng bị cắt cùng với binh đao bị đoạn cứ theo mỗi bước tiến của độc nhãn thích khách văng lên không trung.
Những tiếng kêu thảm thiết phát ra cùng với âm thanh binh đao chém xuống thân thể y phục trong tiếng sóng vỗ ồn ào cứ vang lên dồn dập, thích khách không vì năm tháng mà trở nên suy yếu chậm chạp, thân thủ không kém năm đó. Hứa Định bị thân thủ của đối phương kích thích, vẫn hưng phấn run rẩy không ngừng, y cơ hồ có thể ngửi được mùi vị tinh tráng của cơ thể bản thân lúc trẻ tuổi, so với mùi thối xua đi không nổi của lão nhân hiện nay hoàn toàn không giống.
“Từ từ tới, a, cẩn thận, đừng có chết … Không sai, một chút cũng đừng có lui nha …”
Đang lúc thích khách từng bước tiến lên, cách Hứa Định khoảng cách năm bước, đột nhiên có một âm thanh lớn khiến thuyền rung núi động, từ phía sau lưng thích khách phát ra.
Thích khách ngừng bước, không chút nhúc nhích.
Hồng bào của y, lần này đang bị một bóng đen cực lớn có khí tức như nuốt cả mãnh thú giẫm lên.
Cái bóng lớn che cả mặt trời từ thuyền phụ ầm ầm nhảy xuống phía sau thích khách, tựa hồ như phá thành một lỗ thủng lớn trên boong thuyền. Chỉ thấy thân ảnh khổng lồ quen thuộc kia cố nén hưng phấn, giọng nói khàn khàn run rẩy truyền đến từ trong mặt nạ cương thú phát ra ánh mắt sắc lạnh.
“Kẻ phải chết, chung quy, cũng phải chết” Hứa Chử nói.
“Kẻ cần tới, chung quy, cũng phải tới” Hứa Định tiếp lời.
Hai con quỷ báo thù họ Hứa, dưới ánh mắt rực rỡ ấm áp, trao đổi cho nhau nhãn thần mà chỉ có người thân cùng chung huyết mạch mới có thể lý giải được.
Chỉ có người họ Hứa, mới có thể lý giải được tâm tình phức tạp của chúng ta trong thời khắc này.
Hiếu tử phục thù, mười năm chưa muộn; kẻ điên báo thù, giẫm lên vết xe đổ.
Trong lúc bị kẹt giữa Hứa Chử và Hứa Định đang giương cung bạt kiếm, độc nhãn thích khách vẫn trầm mặc không nói, dưới sự bao phủ áp sát của cái bóng lớn tựa như đám mây đen che trời, không ai nhận thấy, khóe miệng của hắn, lặng lẽ hiện ra một nụ cười mỉm.
Khổng Tử nói:
Người sắp chết, nói lời tốt lành.
Chim sắp chết, cất tiếng bi ai.
Hai ngươi nói rất đúng.
Kẻ phải chết,
Chung quy,
Cũng phải chết.
- Trang chủ
- Tàn Binh – Hỏa Phụng Liêu Nguyên ngoại truyện
- 01 - Chương một - Tàn phế chẳng còn đường